PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 118

Liễu Bạn Bạn vừa mở mắt đã ói liền.
Nàng còn chưa ói xong, một nắm đấm tuy gầy gò nhưng cứng như đá đã

đấm vào bụng nàng.

- Con điếm hôi thúi kia, ngươi ói nữa thử coi.
Mục Dương Nhân đứng một chân trước mặt nàng, một tay nắm dây thắt

lưng của nàng:

- Ngươi có phải hiềm cái chân của lão tử không dễ nhìn lắm? Chân của

ngươi hấp dẫn lắm?

Y dụng lực xé toạt một cái, đôi chân thon dài chắc nịch đầy sức sống

hoàn toàn bộc lộ trước mắt tên lùn dâm ngoan đó.

Hắn dụng lực nhéo chân nàng, nhéo một cái, bầm xanh một mảng.
- Con quỷ xấu xa kia, ngươi mau ăn hết đống mửa ngươi ói ra hồi nãy,

nếu không lão tử xé ngươi ra thành từng mảnh.

Y lại dụng lực đá vào bụng nàng.
- Ngươi hiềm cái chân của lão tử thúi, lão tử phải bắt ngươi liếm, thè lưỡi

ra mà liếm, liến đến chừng nào sạch mới thôi.

Bạn Bạn gần muốn phát điên.
Nàng chỉ cầu được chết cho mau, càng mau càng tốt, chỉ tiếc nàng cả

chết cũng chết không được, nàng chừng như đã lọt vào địa ngục ngàn năm
không ra được, tội nàng phải chịu đơn giản không ai có thể tưởng tượng
được.

Nhưng nàng chung quy đã chịu được.
Nhiều năm sau, nàng mới đem đoạn ác mộng mình trải qua kể cho một

người thân thiết nhất.

- “Tên điên đó còn đáng sợ hơn cả quỷ” - Bạn Bạn thốt - “Cho đến nay

tôi vừa nhớ đến y vẫn còn muốn ói”.

- Y còn làm gì với nàng nữa?
- “Mỗi một chuyện đều là chuyện không ai khác làm được, sau khi tôi tự

mình trải qua, tôi mới biết Điền Linh Tử chịu đựng ra sao”. Nước mắt Bạn
Bạn chảy dài - “Tôi nghĩ khi ả chết nhất định cảm thấy rất thoải mái, nhất
định rất cảm kích Khương Đoạn Huyền đã cấp cho ả một đao”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.