PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 122

* * * * *
Bao nhiêu năm lăn lộn trong Hình bộ, Hồng Sai cũng không biết tiếp

nhận bao nhiêu lần, nhưng mỗi đến trước ngày hành hình, Khương Đoạn
Huyền vẫn có cảm giác nôn nao đặc biệt. Nhất định phải đợi đến lúc hắn
“thử đao”, tâm tình mới có thể ổn định bình tịnh.

Ngày mười bốn tháng ba này cũng không ngoại lệ.
Mưa lạnh u uẩn, khí trời trầm uất, Khương Đoạn Huyền chân mang đôi

giày da đế gỗ cao kiểu đời Đường, tay cầm cây dù vải dầu, đi bộ dọc theo
chân thành, tuyết đọng đã hóa thành bùn sình, mưa lạnh quất vào mặt như
mũi đao.

Trong bóng đêm âm hàn như vầy, hắn có có thể đi đâu? Đi làm gì?
Kỳ thật hắn căn bản không có nơi nào đặc biệt để đi, hắn chỉ bất qua

đang tìm một người.

Người đó là ai? Cho đến hiện tại cả chính hắn cũng không biết.
Giá buốt như vầy, đêm lạnh như vầy, hắn từ trong căn phòng ấm cúng

đội mưa mà đi, không ngờ chỉ bất quá là vì muốn tìm một người mà cả hắn
cũng không biết là ai.

Quái sự đó đại khái cũng chỉ có Khương Đoạn Huyền mới làm được,

hơn nữa mỗi lần đến trước ngày hành hình, đều phải làm một lần như vậy,
mấy chục năm như một, chưa từng cải biến.

Bùn sình ngập đất, đế giày gỗ nặng nề, lúc Khương Đoạn Huyền hành

tẩu lại không có tới một thanh âm, chỉ có mưa lộp độp vỗ về trên cây dù
giấy dầu, tiếng vang đó nghe giống như mưa xuân Giang Nam vân vê trên
lá sen.

Nhưng hai thứ tình cảm đó lại khác nhau quá nhiều.
Tình ý của Khương Đoạn Huyền càng thê lương, phảng phất cũng từng

có một đoạn tàn mộng còn rơi rớt ở Giang Nam.

Ngay lúc đó, hắn nhìn thấy trên bờ tường trước mặt có một bóng người

dùng một thứ tư thế kỳ quái phi thường leo xuống.

Mắt Khương Đoạn Huyền lập tức phát sáng.
Hắn nhìn thấy con người đó thi triển một thứ thân pháp khinh công độc

môn mà rất ít người trong giang hồ có thể luyện thành, đồng thời cũng nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.