PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 125

Bùn dưới đất tuy dày, “Ngũ Thập Lục” nếu quả đề khởi một luồng hơi,

vẫn có thể đứng rất khinh xảo.

Nhưng hiện tại gã lại chôn hai chân trong bùn, gã vừa hạ mình xuống đã

đứng yên bình ổn. Bởi vì khi gã hạ mình xuống, tinh khí đã gần kiệt, đã
không thể công, cũng không thể thoái.

Gã chỉ còn nước thủ, đứng yên để thủ.
Gã nhìn không thấy mặt đối phương, Khương Đoạn Huyền lại đang

chằm chằm nhìn gã dưới cây dù, tròng mắt co thắt.

- “Ta biết ngươi không nhận ra ta, ta lại nhận ra ngươi” - Khương Đoạn

Huyền thốt - “Hiện tại ngươi đại khái vẫn không phải là Ngũ Thập Thất,
vẫn là Ngũ Thập Lục”.

Gã tuyệt không phải là người dễ dàng giật mình.
- “Vụ án thứ năm mươi bảy ta còn chưa làm, cho nên hiện tại trên người

ta cả một cắc bạc cũng không có” - Gã thốt - “Cho nên đêm hôm nay ta có
lẽ đã khiến ngươi thất vọng”.

- “Ngươi lầm rồi” - Khương Đoạn Huyền hững hờ thốt - “Ngươi đã lầm

từ đầu”.

- Ồ?
- “Ngươi không nên đến đây, cũng không nên để lộ khinh công của

ngươi, càng không nên để ta nhìn thấy” - Khương Đoạn Huyền thốt = “Đặc
biệt không nên là đêm hôm nay”.

- Tại sao?
- “Bởi vì đêm hôm nay ta nhất định phải đi tìm một người để thử đao của

ta” - Khương Đoạn Huyền đáp - “Hiện tại ta đã tuyển chọn ngươi”.

- Bọn ta có thù gì không?
- Không.
- Vậy ngươi sao lại chọn ta?
- Bởi vì ngươi đáng chết.
Khương Đoạn Huyền từ từ hạ dù, để lộ đô mắt lạnh buốt như mũi đao:
- Ta luôn luôn chỉ chọn người đáng chết để thử đao của ta, trên đao của

Bành tiên sinh chỉ có máu ác nhân.

Tròng mắt của Ngũ Thập Lục bỗng co thắt, lại giãn ra liền:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.