PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 34

Một cơn gió lùa qua, ánh lửa đột nhiên tắt ngóm, đất trời một phiến tối

đen. Trán Điền Linh Tử và lòng bàn tay đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Ả chợt nhớ tới một đao của Đinh Trữ hồi nãy lưu hạ trên cổ Hiên Viên

Khai Sơn, chỉ có đao pháp như vậy mới có thể tạo thành kết quả như vậy.
Chỉ có tịch mịch trường cửu và cảm tình sâu đậm như vậy mới có thể khiến
cho Nhân Mộng bỏ ra một cái giá lớn như vậy, đổi lấy cái mạng cừu nhân
đã giết chết chồng nàng.

Hiện tại, nàng không ngờ lại nằm trong lòng cừu nhân của mình, tại sao

vậy?

Mục Dương Nhân hững hờ hỏi Điền Linh Tử:
- Hiện tại ngươi đã hoàn toàn minh bạch ý tứ của ta chứ?
- “Phải, ta đã hoàn toàn minh bạch” - Điền Linh Tử cũng dùng một thanh

âm lãnh đạm không kém trả lời - “Hiện tại giết Đinh Trữ căn bản đã không
cần đến bọn ta xuất thủ”.

* * * * *
Cây xương rồng trước mộ đã bị cát và đất vàng nhuộm thành một màu

nâu sậm như máu khô.

Nhân Mộng dùng một mảnh lụa trắng như tuyết lau chùi nó, động tác của

nàng vừa chậm rãi kỹ lưỡng, vừa ôn nhu, giống như một người mẹ ngập
tràn tình thương đang lau mặt cho đứa con sơ sinh của nàng.

Lau cho đến khi cát vàng trên cây xương rồng đã tẩy sạch, khôi phục lại

màu bích lục đậm đà của nó, nàng mới quay đầu ngưng thị nhìn Đinh Đinh
đang nằm trên đất, trong ánh mắt sáng ngời lập tức dâng trào thù hận oán
độc.

- “Ta nghĩ ngươi hiện tại nhất định đã biết ta là ai” - Nàng thốt - “Ta là

vợ của Hoa Thác, vì để tránh né sự truy sát của bọn ngươi, bọn ta mới trốn
đến đây, nhưng trượng phu của ta không chịu trốn ở đây trọn đời, y luôn
luôn là người kiêu ngạo, cho nên y nhất định phải đi học một thứ đao pháp
có thể đối kháng bọn ngươi, tránh để ta cũng ủy ủy khuất khuất cúi mình
cùng y ở đây cả đời”.

Nhân Mộng thốt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.