PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 81

- “Tôi tuy chưa từng gặp qua Khương chấp sự, nhưng tiên phụ lúc còn

sống thường đề khởi đến tên ông ta” - Bạn Bạn thốt - “Tôi nghĩ cả hai là
hảo bằng hữu”.

Nàng lại bổ sung:
- Đám bằng hữu của tiên phụ đều kêu tiên phụ là Đại Phủ Đầu.
Người mài đao không ngờ vẫn không nhìn nàng một cái, động tác mài

đao lại đã đình chỉ, lạnh lùng hỏi:

- Đến tìm Khương Đoạn Huyền có chuyện gì?
- “Tôi muốn cầu ông ta cứu một người” - Bạn Bạn đáp.
- Khương Đoạn Huyền chỉ giết người, không cứu người.
- Nhưng lần này ông ta không cứu không được.
- Tại sao?
- “Bởi vì chỉ có ông ta mới có thể cứu người đó” - Bạn Bạn đáp - “Nếu

quả ông ta không chịu ra tay, người đó bảy ngày sau phải chết dưới đao của
ông ta”.

Nàng nhìn thẳng Khương Đoạn Huyền:
- Tôi nghĩ hiện tại ông đại khái đã biết người tôi nói tới là ai.
Bóng tối gần kề, Khương Đoạn Huyền chầm chậm đứng dậy, vẫn không

nhìn nàng chút nào, chỉ lạnh lùng thốt:

- Vậy ngươi cũng nên biết, đao thanh vừa vang lên, đầu đứt như dây,

người đó đã phải chết dưới đao của ta, trên thế gian còn có ai có thể cứu
hắn?

Bạn Bạn dụng lực kéo ghị vạt áo Khương Đoạn Huyền:
- Chỉ cần ông đáp ứng tôi, không cần biết ông muốn gì, tôi đều cho ông.
- Ngươi có thể cho ta cái gì?
- Thân tôi, và mạng tôi.
Khương Đoạn Huyền chung quy đã nhìn nàng, nhìn một cách lạnh lùng,

sau đó huy đao cắt đứt vạt áo của mình.

* * * * *
Bóng đêm mù mịt, trong ốc vẫn còn chưa thắp đèn, Khương Đoạn

Huyền bước vào nhà không quay đầu lại, hình bóng gầy ốm rất mau chóng
lọt vào bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.