PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 82

Bạn Bạn nhìn vạt áo của hắn trong tay mình, nghiến răng đuổi theo.
- Tôi biết ông không thể đáp ứng tôi, nhưng tôi vẫn không chịu thua.
Nàng đối diện Khương Đoạn Huyền đang ngồi trong bóng tối:
- Tôi từ nhỏ đã là một cô bé sinh trưởng ở vùng sơn dã, từ nhỏ đến lớn

đều luôn luôn hiếu động không ngưng nghỉ. Leo núi, leo cây, lội nước, săn
bắn, hái hoa, rượt thỏ, đánh lộn với khỉ, hàng ngày tôi đều động không
ngưng. Cho nên động tác của mỗi một bộ phận trên dưới toàn thân tôi đều
rất linh hoạt, hơn nữa chắc nịch cực kỳ, tôi năm nay mới mười tám, chưa
từng có nam nhân nào không thỏa mãn về tôi.

Bóng người ngồi trong bóng tối hững hờ thót:
- Nàng không cần phải nói, ta đối với nàng hiểu biết rất rõ, có lẽ so với

chính nàng còn hiểu rõ hơn.

Bạn Bạn không nói gì, bởi vì nàng căn bản không có cách nào nói ra

được một chữ.

Toàn thân nàng đã cứng ngắc.
Thanh âm nói chuyện của con người đó, nàng đã quá quen thuộc, con

người đó tuyệt không phải là người mài đao hồi nãy.

Nàng có nằm mộng cũng nghĩ không ra con người đó không ngờ có thể

xuất hiện ở đây vào giờ phút này.

Trong bóng tối chợt thắp lên một lồng đèn, ánh đèn chiếu trên mặt người

đó, mặt y trắng nhợt, đường nét đột xuất, tiếng cười vừa ưu nhã vừa cao
quý, lại mang theo một vẻ cười cợt chế giễu khôn tả.

- “Ta tin rằng nàng nhất định không tưởng được ta có thể đến đây” - Mộ

Dung Thu Thủy cười cực kỳ ôn nhu - “Nhưng ta lại đã sớm nghĩ đến nàng
có thể đến đây, chuyện ta biết xem ra nhiều hơn trong tưởng tượng của
nàng một chút”.

Bạn Bạn cứng đơ như trước, cả nụ cười miễn cưỡng giả dối cũng cứng

đơ như lưỡi đao.

- Chàng sao lại biết tôi có thể đến đây?
- “Đinh Trữ đã từng cứu nàng, nàng biết bọn ta muốn giết Đinh Trữ, cho

nên nàng đương nhiên đến” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Bởi vì nàng tính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.