PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 1130

Lão Chưởng môn thấy tâm tình mọi người sa sút, cũng không biết phải

nói thế nào. Chính bản thân hắn cũng không tránh khỏi ghen ghét. Tu luyện
hơn 200 năm đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, có thể dùng hai từ thiên tài để
hình dung, đáng tiếc lại bị mắc kẹt tại cảnh giới này hơn 400 năm. Dương
Thiên chỉ hơn 20 tuổi đã là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ, nếu không phải tận
mắt chứng kiến, đánh chết hắn cũng không tin, đây là sự bất công của ông
trời hay sao?

Cùng lúc này, Dương Thiên đang theo con đường đi sâu xuống dưới

ngọn núi. Bước ra khỏi thông đạo, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao vị Từ sư
thúc kia lại chọn nơi này để bế quan. Hắn muốn dùng hỏa linh lực nồng
đậm ở đây để kiềm chế ma khí.

Ngọn núi này vốn là một ngọn núi lửa được dùng thổ hệ pháp thuật

phong bế lại. Sâu trong lòng núi là một biển dung nham nóng chảy. Cả
không gian nhuộm một màu đỏ rực. Một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trên
một tảng đá giữa biển dung nham, từng dòng chảy màu đỏ không ngừng
uốn lượn qua thân thể hắn.

Cảm nhận được sự xuất hiện của Dương Thiên, hai mắt thanh niên mở

ra. Con ngươi xoẹt qua một tia kinh dị. Hắn không nhìn thấu Dương Thiên.
Việc này có hai lý do, một là tu vị Dương Thiên đã sớm siêu việt hắn, lý do
này có phần miễn cưỡng. Vậy chỉ có thể là do Dương Thiên tu luyện một
loại pháp thuật có tác dụng ẩn giấu khí tức cao siêu.

Hắn vươn người đứng dậy, đi về phía Dương Thiên. Không gian dường

như xuất hiện các bậc thang vô hình, thanh niên từng bước đạp lên.

Dương Thiên biết tên này đang muốn khoe khoang thực lực, cũng chẳng

để tâm. Ngồi xuống một cái bàn làm bằng một loại gỗ màu đỏ rực:

- Ly Hỏa Thụ, ngươi rất biết hưởng thụ a. Nhiều như vậy, nếu dùng để

luyện chế pháp bảo cũng được 3 đến 5 món không tệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.