PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 1189

- Vậy sao.

Gương mặt nàng không thể hiện rõ ràng là vui mừng hay lo lắng, Dương

Thiên hơi khó hiểu:

- Ngươi không muốn nói gì sao?

Nam Cung Băng Vân lắc đầu:

- Nếu mọi chuyện đã như vậy, ta chỉ có thể chập nhận nó mà thôi. Theo

như ngươi nói, đây chưa hẳn là việc xấu. Sau khi thức tỉnh, ta sẽ có được
một phần tu vị của kiếp trước cùng toàn bộ ký ức tu luyện. Đến khi đó ta sẽ
trở thành đại tu sĩ được mọi người ngưỡng mộ, không cần sống trong cảnh
bị người khác xem thường.

- Nhưng nếu để linh hồn kiếp trước làm chủ, ngươi sẽ không còn là chính

mình nữa. Nam Cung Băng Vân sẽ chết đi, thay vào đó là một vị Luân Hồi
giả cao cao tại thượng. Tất cả ký ức kiếp này đối với ngươi chỉ còn là một
giấc mơ, ngươi chấp nhận điều đó sao?

Nam Cung Băng Vân đã không giữ được bình tĩnh, hai mắt đỏ lên:

- Vậy ngươi nói ta phải làm sao. Ta bây giờ chỉ là một phàm nhân không

thể tu luyện, dựa vào cái gì để chống lại “nàng”.

- Dựa vào ta.

Câu nói này Dương Thiên đã từng nói với Tô Nguyệt Nhi. Không chỉ

riêng hai nàng, Dương Thiên muốn nói với tất cả nữ nhân của hắn, mọi
chuyện đều dựa vào hắn đi. Dù trời có sập xuống, hắn sẽ thay các nàng
nâng nó lên. Chỉ cần các nàng sống vui vẻ, hạnh phúc là đủ rồi.

Nam Cung Băng Vân nhìn Dương Thiên, ánh mắt đã có tia hi vọng len

lói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.