Lời nói của Dương Thiên mang theo ý tứ uy hiếp rất rõ ràng. Âu Phong
là lão cáo già, đương nhiên hiểu được điều đó. Cái này cũng không thể
trách Dương Thiên, hắn muốn một cuộc sống bình yên, tự tại. Siêng thì đến
trường, lười thì trốn học, rảnh rỗi thì tán tỉnh mỹ nữ, tiêu dao khoái lạc.
Nếu lúc nào cũng bị đám người này làm phiền, cuộc sống trong mơ của hắn
sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Đã có những lúc Dương Thiên muốn giết quách tên Huyết Thần kia đi
cho mọi chuyện đỡ phiền phức, lại nhớ đến Vương Vận đang kiên trì bế
quan tăng cường tu vị để trả thù liền thôi. Huyết Thần trong mắt hắn vốn
chẳng đáng bận tâm, để hắn sống thêm vài ngày cũng không phải vấn đề gì
lớn.
Vấn đề ở đây là đám người của Ám tổ và tam đại thế lực còn lại luôn
mượn chuyện của tên Huyết Thần này để làm phiền hắn. Một hai lần thì
thôi đi, đằng này cứ dăm bữa nữa tháng lại đến một lần, thực sự cho rằng
hắn là culi của bọn họ hay sao?
Vì vậy, lần này Dương Thiên quyết định dứt khoát, dù kẻ nào đến cầu
xin hắn cũng sẽ mặc kệ. Tốt nhất là cảnh cáo bọn họ, tên Âu Phong trước
mặt là nhân tuyển tốt, dựa vào hắn truyền tin cho đám người kia sẽ rất hiệu
quả.
Âu Phong thấy Dương Thiên tức giận, gật đầu ứng phó:
- Đã biết, lần này trở về ta nhất định sẽ trả lại chiếc vòng tay hộ mệnh
cho Nguyệt Nhi.
- Nhớ nói với nàng chiếc vòng này chỉ có chức năng làm đẹp, hoàn toàn
không còn công dụng gì khác. Còn nữa, ngươi giúp ta thông cáo với các thế
lực khác rằng, ta đã đạt thành hiệp nghị với Ma môn, sẽ không tham dự vào
bất kỳ chuyện gì liên quan đến cuộc chiến. Nếu có kẻ nào đến làm phiền ta
vì chuyện này, giết không tha.