PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 1896

- Vừa mới khen ngươi một câu ngươi đã vội tự mãn. Dương Thiên, ta

biết ngươi rất tài giỏi, nhưng núi cao còn có núi cao hơn. Có đôi khi cần
phải học cách khiêm tốn, nếu không người chịu thiệt chính là bản thân
ngươi.

- Ta cảm thấy mình rất khiêm tốn.

- Không nói chuyện với ngươi nữa.

Lăng Nhã Kỳ có hơi tức giận, tập trung lái xe. Nàng có ý tốt khuyên bảo

mà hắn lại không lĩnh tình, đến khi chịu thua thiệt đừng trách nàng không
nhắc nhở từ trước. Dương Thiên thì không cho là như vậy, hắn dùng từ trái
đất là đã rất khiêm tốn rồi. Đừng nói nơi này mạnh nhất là Nguyên Anh,
cho dù là Phân Thần hay hợp Thể cũng chẳng đáng là gì. Vũ khí nóng của
phàm nhân? Dương Thiên còn chưa để những thứ này trong lòng.

Hai chiếc xe nối đuôi nhau đi thẳng ra ngoại ô thành phố, đến một bãi

đất rộng lớn được bao bọc bằng một bức tường cao. Lăng Nhã Kỳ thất
thanh hô lên:

- Lại là nơi này.

Dương Thiên có điểm tò mò:

- Nơi này thì có gì đặc biệt?

Lăng Nhã Kỳ trợn mắt nhìn hắn:

- Ngươi vừa mới đến nên không biết. Đây chính là một trong những căn

cứ quân sự lớn nhất của đất nước này, trang bị nhiều loại vũ khí hiện đại
bậc nhất, được xây dựng bên ngoài thành phố. Ta cũng chỉ mới nghe nói
qua chứ chưa lần nào đặt chân đến đây. Nơi này có an ninh vô cùng nghiêm
ngặt, người bình thường tuyệt đối không được xuất hiện trong phạm vị 300
mét. Không nghĩ đến buổi lễ đấu giá lại được tổ chức ở đây. Chắc hẳn đám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.