- Đại ca chấp nhận hiện thực này, hắn không chịu tiếp tục cố gắng tu
luyện mà rời đi, ngao du thiên địa tìm kiếm niềm vui. Ta khác hắn, bề ngoài
ta chỉ là một lão sư tử già nát rượu, luôn tìm trộm các loại linh tửu, tiên tửu
để uống. Trong bóng tối, ta vẫn âm thầm tìm kiếm biện pháp đột phá. Trời
không phụ lòng người, sau bao nhiêu vất vả, cố gắng, ta cùng 3 tên Địa
Vương khác tìm ra một phương pháp đột phá.
Dương Thiên nghe đến đây liền ngắt lời:
- Ngươi muốn nói Tiểu Sư?
Bách Biến Thần Sư cười cười:
- Ngươi gọi nó là Tiểu Sư sao? Cái tên rất đáng yêu. Không sai, chính là
nó.
- Bách Biến Thần Sư vì cái gì không thể đột phá, tất nhiên là do tiềm
năng không đủ. Tiềm năng là thứ trời sinh, dược liệu, thiên tài địa bảo có
thể nâng cao, đẩy nhanh sự phát triển, nhưng cũng chỉ đến một giới hạn
nhất định mà thôi. Đối với Bách Biến Thần Sư, Bán Tiên hậu kỳ chính là
giới hạn cuối cùng.
- Khi nghiên cứu là điểm này, ta cùng ba vị Địa Vương đã nhất trí. Nếu
tiềm năng từ khi sinh ra đã có một giới hạn, vậy muốn đột phá cực hạn, cần
phá bỏ giới hạn đó từ trước khi nó xuất hiện.
- May mắn, vào thời điểm đó, một vị nữ Nhân Vương trong tộc đang
mang thai. Ta liền đem nàng giam giữ, ngày đêm không ngừng dùng tài liệu
quý hiếm bồi dưỡng cái thai trong bụng nàng. Còn không tiếc hao tổn lực
lượng, liên tục tiến hành tẩy tủy cho thai nhi.
Dương Thiên nghe đến đây sắc mặt liền trầm xuống. Thai nhi là hình
thái đầu tiên của sinh mệnh, nó rất yếu ớt, những đau khổ do tẩy tủy mang
đến nó làm sao có thể chịu nổi.