Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, Dương
Thiên đã gấp máy, đứng dậy nhìn về đằng xa:
- Đến lúc rồi.
Tô Nguyệt Nhi giật mình hỏi:
- Dương Thiên, ngươi nói đến lúc nghĩa là sao?
Những người còn lại cũng nhìn chằm chằm vào hắn, bọn họ cũng cảm
thấy câu nói kia ẩn chứa hàm ý gì đó. Lý Bàn đã được Dương Thiên thông
báo từ trước, hắn bước đến vỗ vai Dương Thiên:
- Bảo trọng.
Dương Thiên gật đầu rồi quay lại nhìn những người có mặt trong phòng:
- Ta có việc phải đi xa một chuyến.
- Dương Thiên, ngươi…
Dương Thiên đưa tay ngăn cản, hắn lấy ra từ trong người một đống ngọc
giản đưa cho Tô Nguyệt Nhi:
- Mọi thứ các ngươi muốn biết ta đều đã trả lời ở bên trong. Ngươi thay
ta đem chúng giao cho những người còn lại.
Nhận lấy đống ngọc giản từ tay Dương Thiên. Tô Nguyệt Nhi lo lắng
hỏi:
- Chuyến đi này rất nguy hiểm?
Dương Thiên bình thản đáp:
- Là phúc hay là họa, ta cũng không rõ. Nếu là phúc thì tốt, còn nếu là
họa, có tránh cũng không được.