PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 2350

hùng mạnh mà còn có mê chướng khiến người ta lạc đường. Lỡ như đi đến
Tuyệt Mệnh Sơn Cốc, vậy thì chia buồn, mạng ngươi xem như đã hết.

Nghe lão giả tóc đỏ hỏi, lão giả áo xanh lắc đầu:

- Chuyện này ta cũng không rõ. Dường như bọn hắn đang muốn gây ấn

tượng trước một nữ đệ tử nào đó.

Nghe câu trả lời này, hai ngươi kia có chút dở gHFLAQe khóc dở cười.

Thân là Tu Chân Giả, tăng tiến tu vị mới là quan trọng nhất, đợi đến lúc tu
vị của ngươi đạt đến cảnh giới nhất định, còn sợ thiếu nữ nhân sao?

Bọn hắn nghĩ vậy nhưng cũng không có lời trách móc nào. Năm người

này chưa từng trải, bị nữ sắc mê luyến cũng là bình thường, chỉ không biết
sau thử thách này còn có bao nhiều người sống sót. Nhân tài như vậy, chết
đi thì thật uổng phí.

Lão giả mập mạp đưa hồ lô lên miệng uống xuống một hơi:

- Vạn sự tùy duyên đi.

Tại đáy Tuyệt Vọng Sơn Cốc, Dương Thiên hai mắt mở to, nhìn lên

khoảng không tối đen như mực:

- Ta còn sống sao?

Đáp lại câu hỏi của hắn là giọng nói vui mừng của Nhược Hy:

- Dương Thiên, ngươi đã tỉnh lại.

Nghe được âm thanh của Nhược Hy, tảng đá trong lòng Dương Thiên

cũng hạ xuống:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.