PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 2730

Dương Thiên cầm lấy mảnh giấy đi ra ngoài, những kẻ ngồi quanh đó

bắt đầu rục rịch. Hai người bạn của Hà Hiểu cũng có chút không nhịn
được:

- Hà huynh, chúng ta…

Hà Hiểu tức giận quát nhỏ:

- Ngu ngốc.

Hai người kia nghệch mặt ra, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hà

Hiểu trầm giọng:

- Các ngươi cho rằng, một kẻ có thể lấy nhiều hạ phẩm linh thạch như

vậy có thể là người tầm thường sao. Cũng không loại trừ trường hợp hắn là
một tên công tử ăn chơi phá của của một đại gia tộc tu chân nào đó. Nhưng
nhìn thái độ điềm tĩnh cùng xử lý mọi việc nhanh gọn của hắn, ta đoán chín
phần là không phải.

- Điều này có ý nghĩa gì? Chính là hắn có đủ thực lực để không phải lo

sợ chúng ta cướp đoạt. Tuy tất cả đều chỉ là suy đoán của ta, nhưng mạng
thì chỉ có một, ta sẽ không dại dột làm những chuyện ngu ngốc.

Hà Hiểu đã từng đứng ở bờ vực giữa sự sống và cái chết, bề ngoài hắn

nhìn rất phóng khoáng và tự ngạo, bên trong lại vô cùng cẩn thận. Hai
người kia nghe Hà Hiểu phân tích liên tục gật đầu tán thưởng. Hà Hiểu
uống nốt ngụm rượu cuối cùng, dùng giọng nói rất nhỏ mà chỉ ba người
nghe thấy:

- Sẽ có kẻ nghĩ đến chuyện này mà chuyển hướng nhắm vào số linh

thạch trên người ta. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Các ngươi muốn giữ
được mạng thì phải làm theo lời ta nói. Trước tiên…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.