PHONG LƯU CHÂN TIÊN - Trang 919

Đám linh vẫn đứng yên tại chỗ, không có bất kỳ hành động nào. Lý

Tưởng càng gấp hơn:

- Mau tấn công, giết chết hắn đi. Các ngươi không nghe thấy ta nói gì

sao.

Dương Thiên lúc này đã bước đến trước mặt Lý Tưởng, vỗ vai hắn:

- Không cần la to như vậy, bọn hắn sẽ không nghe thấy ngươi nói gì. Vì

bọn hắn không thể nghe được nữa.

Dứt lời, cả đám lính lần lượt ngã xuống. Dương Thiên cũng không còn

tức giận như lúc đầu nên cũng không tiếp tục dùng thủ đoạn huyết tinh kia.
Có điều, hành động xem như nhẹ nhành này lại càng làm Lý Tưởng lâm
vào khủng hoảng. Cái gì mà thù oán, cái gì mà trả thù, khôi phục địa vị, Lý
Tưởng đã sớm vứt hết qua một bên.

Hai chân quỳ xuống đất, Lý Tưởng ôm chặt lấy chân Dương Thiên:

- Dương Thiên, tha mạng cho ta. Ta sẽ lên máy bay ra nước ngoài ngay

bây giờ. Từ nay về sau ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy ta nữa.

Dương Thiên đẩy hắn ra, lắc đầu:

- Từ lúc ngươi mời ta tham dự buổi dã ngoại này, đã định sẵn ngươi chắc

chắn sẽ chết. Kế hoạch của ngươi ngay từ đầu ra đã đoán ra. Ngươi có biết
vì sao ta vẫn để ngươi thực hiện không?

Lý Tưởng biết Dương Thiên chắc chắn sẽ không tha cho mình, cũng

không tiếp tục cầu xin. Hắn cũng muốn chết một cách minh bạch:

- Vì sao?

- Để ta hỏi ngươi một câu. Nếu có một con kiến đang nhảy múa trong

lòng bàn tay của ngươi, ngươi sẽ làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.