PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 102

Không biết một cột ánh sáng từ đâu rọi xuống, thân thể mẹ gầy gò trong

luồng ánh sáng ấy mỏng manh như tờ giấy, bộ quần áo bệnh nhân màu
xanh trên nền ánh sáng trắng chiếu thẳng vào mắt nàng.

“ Phù Dao, con có khỏe không”.

Nàng đứng bất động tại chỗ nước mắt trào ra hốc mắt, quay người muốn

chạy đến nơi cột sáng kia.

Nơi đó là mẹ nàng, là nỗi vướng mắc, là bến neo duy nhất sau tháng

ngày phiêu bạt, là… nhà nàng.

Chỉ vừa mới xoay người, tiếng than thở nỉ non khe khẽ khó hiểu phía sau

đột nhiên vang lên to hơn, tiếng sau cao hơn tiếng trước, hóa thành sóng âm
khổng lồ khuếch tán cả lòng đất, cho đến khi như sóng to ập đến ầm ầm,
vây quanh nàng như muốn buộc nàng phải ở lại.

“Phù Dao…”

“Nếu nàng quay người, ta liền ở địa ngục”.

“Trời sáng rồi”.

Giọng nam trầm thấp tao nhã vang lên bên tai, dường như có chút quen

thuộc, trong tích tắc, Mạnh Phù Dao cho rằng tiếng nói trong giấc mộng tái
hiện, còn mình lại vượt qua thời không lần nữa, đến một nơi mà số phận đã
định.

Nàng choàng tỉnh, kinh ngạc mở mắt ra, ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ

lung lay xao động như sóng nước, phản chiếu dung nhan tao nhã vô song,
Mạnh Phù Dao ngơ ngác thật lâu mới nhớ đến giây phút chạy thoát hiểm
kia, vậy mà nàng lại ngủ thiếp đi trong ngực chàng trai chỉ mới gặp hai lần,
còn mơ một giấc mơ kì lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.