PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 104

Nguyễn Chiêu Hủ nhấp một ngụm trà, khẽ nhướng mắt lông mi đen dày

dài đẹp che kín tròng mắt đen sâu thẳm “À, chuyện xưa? Vậy sao nàng lại
ôm ta không chịu buông ra?”

“Hả?”

“Nàng nắm tay áo ta, gọi mẹ!”

“Hả!!!”

Sắc mặt nàng thoáng chốc ửng đỏ.

Nguyễn Chiêu Hủ đặt ly trà xuống, nghiêng người tựa vào ghế, ánh mắt

như cười như không “ Mẹ, là gọi mẫu thân sao? Dường như nàng gọi tôn
thân7 hơi khác với người Đại lục Năm châu này”.

Nàng lúng túng, tự nhiên có chút sợ hãi ngẫm nghĩ rồi bật cười to “Các

hạ nói hay thật, giống như là hiểu rõ tất cả chủng tộc ở Đại lục Năm châu
này vậy, nhưng lại không biết tộc Viêm Hoàng bọn ta gọi mẫu thân mình là
mẹ”.

“ Tộc Viêm Hoàng?”Giọng Nguyễn Chiêu Hủ vẫn bình thản chẳng thấy

chút kinh ngạc nào.

“ Đúng rồi đó!” Sắc mặt Mạnh Phù Dao không hề thay đổi, “ Là một tộc

nhỏ nơi Hoành châu xa xôi, không giao thiệp với người ngoài. Từ nhỏ ta đã
bị họ hàng xa đưa ra khỏi núi nên không nhớ được điều gì, nhưng vẫn còn
chút ấn tượng với cách gọi Mẫu thân này.”

Nàng chớp mắt vài cái, đưa tay ra, mỉm cười tự nhiên phóng khoáng “Ta

là Mạnh Phù Dao, cảm ơn huynh đã cứu ta hai lần.”

Ánh mắt Nguyễn Chiêu Hủ chậm rãi nhìn bàn tay trắng nõn của nàng,

mỉm cười “ Đây cũng là lễ tiết của tộc Viêm Hoàng nàng sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.