Hàng mày nàng nhướng cao, Mạnh Phù Dao đưa nắm tay đẩy hắn ra tạo
một khoảng cách an toàn, đâu dè Nguyên Chiêu Hủ đột nhiên xiết chặt
cánh tay đang đặt bên eo nàng, ôm nàng xoay ngược lại, khiến nàng lập tức
ngã ra ngay chính giữa giường.
Tích tắc sau đó là vạt áo bào màu nhạt phủ lên trên giường, Nguyên
Chiêu Hủ cũng xoay mình ung dung nằm lên, còn giơ tay kéo tấm mành
xuống, bức mành châu lay động phát ra những tiếng va chạm nho nhỏ, kích
thích người ta liên tưởng đến cảnh bay bổng lãng mạn.
Mạnh Phù Dao thấy hắn lên giường liền kinh hãi muốn nhảy bật lên,
Nguyên Chiêu Hủ quay đầu lại, vừa cười với nàng, vừa nói khẽ “Suỵt…”
Hắn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó lờ mờ có một bóng đen nhạt thấp
thoáng.
Nàng nhìn hắn, im lặng, bày ra tư thế giơ chưởng bổ xuống.
Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười, xoay người đưa lưng về phía cửa sổ, kề
sát…tai nàng khe khẽ nói “Nữ nhi đừng nên nặng sát khí như vậy, ảnh
hưởng đến phong cách…” Lúc hắn nói phả ra hơi thở ấm áp bên tai nàng,
tựa như tiếng đàn ngân nga, trầm thấp mà mê ly, từng nốt từng nốt say lòng
người.
Sắc mặt nàng bỗng chốc ửng đỏ.
Vết đỏ trên mặt nàng còn chưa kịp phai nhạt, ai đó vừa mới bảo đừng
nên nặng sát khí như vậy lại đột nhiên làm ngược lại, cong ngón tay búng
ra kim châm.
Tiếng “bụp” vang khẽ, song cửa giấy trắng nhạt lờ mờ bóng nghiêng liền
in lên những bông hoa máu như mai đỏ nở rộ, từ từ nhòe ra, loang lổ trên
nền giấy trắng.