PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 108

Một tiếng kêu rên bị đè nén đến cực điểm vang lên dưới chân tường,

thoáng chốc xa dần.

Mạnh Phù Dao nghe thấy tiếng kêu rên kia, không nhịn được lắc đầu “

Bảo ta giữ phong cách, nhưng huynh lại chọc điếc lỗ tai của hắn”.

“Nếu hắn không dán chặt vào song giấy kia, thì băng châm làm sao làm

hắn bị thương được” Sóng mắt Nguyên Chiêu Hủ lay động như ẩn chứa
giấc mộng mờ mịt, trong mộng tràn ngập sương khói lan tỏa.

Nàng dịch người muốn ngồi dậy, cau mày cười nhẹ “Đây chính là quan

niệm đạo đức của người nước Vô Cực bọn huynh sao?”

Nguyễn Chiêu Hủ cười không đáp, Mạnh Phù Dao nhích người, đột

nhiên phát hiện mình không nhúc nhích được nữa, ngạc nhiên quay đầu lại
nhìn, chợt thấy hắn đã dịch gối lại gần nàng hơn, vừa cười mỉm vừa cầm
một lọn tóc dài của nàng đặt trên gối ngắm, thấy nàng nhìn, nụ cười trên
mặt hắn càng lóa mắt hơn, đưa tóc nàng lên chóp mũi, nhắm mắt hít vào
thật sâu.

Ngay sau đó, lại cười nhạt “Thơm quá.”

Nàng lập tức nắm tóc kéo lại, ra sức dùng ánh mắt giết hắn.

Nguyên Chiêu Hủ phớt lờ ánh mắt của nàng, tay chống má, lại nâng lọn

tóc dài lên ngắm nghía, thuận tiện còn đè người lên đuôi tóc nàng. Kéo mãi
không ra, nàng nhếch miệng cười với hắn, cười đến mức lộ cả hàm răng
trắng đều “Tối qua ta lăn trên đất cỏ, rơi xuống dốc núi, còn tắm một đêm
mưa đó.”

“ Không tệ, không xem là quá thối”

“Ta có rận”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.