PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1071

Thái Nghiên hờ hững liếc nàng, thân hình vừa lóe lên đã không thấy đâu

nữa, để lại Mạnh Phù Dao ngạc nhiên nhìn trời. Phía sau lại dột nhiên
truyền đến tiếng lá trúc rì rào, còn có một mùi hương kì lạ thoang thoảng,
Mạnh Phù Dao quay đầu lại, "Huynh lại đến đón ta, ta có phải là trẻ con
đâu, hơn nữa, huynh xem Thái Nghiên cũng không ỉàm gì được ta cả."

Trưởng Tôn Vô Cực cười cười, "Trẻ con còn không đáng lo bằng nàng!"

Mạnh Phù Dao nguýt hắn, "Câu nói vừa rồi huynh cũng nghe thấy đó, có

ý gì vậy?"

Trưởng Tôn Vô Cực ở phía sau im lặng, hôm nay dường như hắn có lúc

hồn vía lên mây, ôm Mạnh Phù Dao vào lòng, trầm giọng nói, "Phù Dao,
đến lúc nào thì hai chúng ta mới có thể cùng nhau nỗ lực đi trên một con
đường đây?"

Phù Dao ngẩng đầu nhìn lên, thấy sắc đen trong mắt hắn chợt sáng chợt

tắt, áo choàng màu tím nhạt in bóng những chiếc lá trúc tím sẫm, cả người
toát ra sự lạnh lẽo cô đơn. Nàng tựa đầu nơi ngực hắn, cảm giác được hơi
thở hắn thoáng bất ổn, khiến tâm tình nàng đột nhiên chìm xuống, bất giác
bực bội, đưa tay đẩy mạnh hắn ra, thở dài thườn thượt, “Trưởng Tôn Vô
Cực, hãy buông bỏ đi!"

Thân hình Trưởng Tôn Vô Cực cứng đờ, lặng lẽ không đáp, Phù Dao

nghĩ ngợi một lát, lại nặng nề nói, "Thực ra Thái Nghiên không giống như
một kẻ hung ác, võ công cũng cao, chỉ là thân hình nàng ta hơi..."

Ầy, thật muốn tìm một cô gái tốt xứng với huynh, như vậy ta cũng yên

tâm.

Trưởng Tôn Vô Cực im lặng một đoạn, đột nhiên bật cười, nhưng không

giống như vẻ ôn nhu thong dong thường ngày của hắn, mà lạnh lẽo sắc bén,
hắn đột ngột phất tay áo, đẩy Phù Dao ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.