PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 111

Nguyên Chiêu Hủ lẳng lặng ngồi nhìn nàng, trong mắt lóe lên ý cười “

Hử?”

“ Ta không nên ở lại đây nữa” Nàng lẹ làng cột lại ống tay áo, kiểm tra

vũ khí trên người mình một lần nữa, “Huynh đã giúp ta hai lần, cũng đủ
nghĩa khí rồi, ta lệ thuộc huynh nữa sẽ khiến huynh và Thái phó bị lây
phiền phức.Làm người không nên không biết tự giác như vậy”

Nàng vẫy tay, ung dung cáo biệt “Tạm biệt”.

Nói xong cũng không quay đầu lại, bước nhanh ra ngoài, còn chưa đến

cửa thì liền nghe “Cạch” then cửa liền tự động đóng chặt, Mạnh Phù Dao
khựng lại, xoay người nghiêng đầu nhìn Nguyễn Chiêu Hủ.

Sắc trời đã sáng tỏ, ánh nắng sớm mai len lỏi qua khe hở cửa sổ, vẽ nên

bóng dáng thẳng tắp kiên cường của nàng tựa vào khung cửa, tựa như
nhành liễu mềm mại nhưng luôn vững chắc.

Nắng sớm mai như bị lụi tắt bởi ánh mắt sáng rực của Nguyên Chiêu Hủ,

tình tự nơi đáy mắt, nói không rõ tỏ không sáng.

Một hồi sau hắn mới đặt ly trà sứ trên tay xuống mặt bàn bằng gỗ dương

vàng, làm phát ra thanh âm trong trẻo lại có chút cô đọng, như tâm tình
giấu kín tận đáy lòng, thật khó nói nên lời.

“ Nữ nhân không nên tự lập quật cường như vậy” Nụ cười Nguyễn Chiêu

Hủ rực rỡ sáng ngời hơn cả ánh ban mai “ Như vậy sẽ khiến cho nam nhân
cảm thấy anh hùng không có đất dụng võ.”

“ À, như vậy anh hùng à….” Mạnh Phù Dao tựa vào khung cửa, hai tay

khoanh lại mỉm cười nhìn hắn “Huynh dự định dụng võ như thế nào hả?”

“Lâm Huyền Thiên bày thiên la địa vọng chờ nàng đến cửa, nàng cứ thế

đâm đầu vào, vậy ta cứu nàng cũng vô ích” Nguyễn Chiêu Hủ sải bước lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.