PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1395

Trên thế gian này, chỉ một người có đôi bàn tay và động tác tay như vậy.

Hắn cả đời thấm nhuần y học, danh xưng thánh y, hắn làm ra loại mặt nạ

da người tinh tế, biến giả thành thật, hắn luyện ra bảo đan hội tụ ngàn vạn
bảo vật, tinh hoa, hắn có khả năng điều khiển độ lửa tinh luyện nhất, hắn
tiến hành giải phẫu tinh vi có độ khó cao nhất.

Những thứ này, đều cần một đôi bàn tay linh hoạt, tỉ mỉ, hơn hẳn người

thường.

Tông Việt.

Hắn đến rất đột ngột, lại giống như đã ở đó ngay từ đầu, áo trắng vừa

lóe, đôi tay có thể cứu mạng vô số người, có thể lật chuyên đất trời kia, đã
kẹp lại chủy thủ nguy hiểm nhất thế gian, sau đó, rất tùy tiện ném vào cái
hồ bên ngoài cung.

Đường Di Quang sớm đã nằm rạp dưới chân Mạnh Phù Dao. Nếu Tông

Việt đã có thể giúp nàng giải quyết nguy hiểm từ chủy thủ, Đường Di
Quang đương nhiên chỉ là chuyện có thể giải quyết trong chốc lát.

Mạnh Phù Dao không quan tâm Đường Di Quang, chỉ ngẩng đầu nhìn

nam nhân áo trắng như tuyết, môi đỏ như hoa đào trước mặt, hắn vẫn như
trước kia, da thịt sáng trong thanh cao, lạnh nhạt như băng tuyết trên núi
cao, trong sắc tối của màn đêm, hắn giống như một khối băng chưa từng
nhiễm bụi trần thế, Mạnh Phù Dao như chưa từng quen biết nhìn hắn thật
lâu, sau đó mới thản nhiên cười một tiếng, "Cuối cùng ngươi cũng chịu gỡ
cái mặt nạ quái đản kia xuống."

Tông Việt nhàn nhạt nhìn nàng, hắn cởi mặt nạ Ám Mị xuống, không chỉ

màu tóc, màu mắt, màu môi khôi phục như trước, dường như đến tính khí
cũng trở lại là của Tông Việt ban đầu, vừa mở miệng liền nói lời cay độc
như thế, "Thật ra bất kể là tháo hay không tháo, thì vẫn đẹp mắt hơn nhiều
so với nàng đeo cái mặt nạ của nữ nhân kia."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.