PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1443

Lúc cát trong đồng hồ sắp hết, ở góc Tây Nam trong thành chợt có pháo

hoa lóe sáng, "Đùng" một tiếng, ánh lửa đỏ vút lên, chiếu sáng khắp bầu
trời đêm, chiếu rọi cả đôi mắt của Mạnh Phù Dao.

"Viu?"

"Viu!"

Ánh sáng đỏ liên tiếp nối đuôi bùng cháy, khắp nơi trong thành bùng lên

từng điểm sáng, môi lúc một nhiều, dần dần kéo dài thành từng dải. Ánh
sáng đỏ kia không phải là loại pháo hoa đắt tiền chỉ Hoàng tộc mới dùng,
mà đó là là thứ pháo bình thường do dân chúng bắn, nhiều vô cùng, nhà
nhà nơi nơi đều bắn, tiếng đùng đoàng liên miên không dứt. Thời khắc
đồng hồ cát chảy hết, vô số ánh sáng đỏ nở rộ trên không trung, lấp lánh
trên bầu trời đen thẳm, như tám tầng hoa đào nở rộ khắp đất trời, đỏ rực mà
hoa lệ. Đến khi dải ánh sáng màu đỏ đó vỡ vụn, lã chã rơi xuống, lại trông
giống như những hạt chu sa giáng từ từng tầng mây.

Trong ánh sáng rực rỡ, khắp các nẻo đường bỗng nhiên vang lên tiếng

mở cửa, người lớn trẻ nhỏ vui cười xách đèn lồng từ trong nhà bước ra, tay
cầm pháo. Muôn ánh đèn dập dềnh tiên từng con phố quanh co khúc khuỷu,
như dòng thác ánh sao rót xuống từ dải ngân hà, chầm chậm chảy qua tòa
thành vừa chìm vào bóng tối yên tĩnh.

Phút giây ấy, biên thành được thắp sáng.

Bởi vì có nàng đến, cả tòa thành được thắp sáng.

Trận pháo hoa rực rõ hoành tráng đó là do một chàng trai áo trắng như

tuyết chuẩn bị cho nàng, hắn biết nàng không muốn cảm nhận thứ phồn hoa
như vậy ở Hoàng thành luôn thấm đẫm máu tươi, để rồi sẽ khát khao ấm áp
sum hụp, sẽ sợ hãi sự cô đơn lạnh lẽo, hắn liền chọn lựa cách này, để thắp
sáng đôi mắt mỗi khi xúc động lại thoáng hiện lên chút tịch liêu của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.