PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1442

Hiên Viên Thịnh chết chưa hết tội, Hiên Viên Việt thì đâu có gì sai? Suy
cho cùng... tất cả đều là tội lỗi của ta."

Nàng đặt tay lên bệ cửa sổ, say sưa ngắm nhìn tòa thành nhỏ nơi biên

cảnh Hiên Viên chìm trong đuốc đèn yên tĩnh, qua hồi lâu mới rầu rĩ cười,
cất lời: "Thành lâu hoang tàn có thể xây dựng lại, tuy nhiên lòng người đổ
nát khó có thể cứu vãn... Thế nhưng mong rằng Tông Việt sẽ để dân chúng
nghỉ ngơi dưỡng sức, mong hắn có thể trở thành một vị hoàng đế tốt..."

"Phù Dao." Giọng nói dịu dàng từ đằng sau cất lên, sau lưng nàng chợt

ấm áp, Trưởng Tôn Vô Cực ôm trọn nàng vào lòng, lưng nàng áp sát lồng
ngực hắn, cảm giác được tiếng tim đập bình tình, tràn ngập sức mạnh dưới
lớp quần áo da thịt, nàng cứ thế lẳng lặng lắng nghe. Ở trong lồng ngực ấm
áp và tiếng tim đập đó, nàng như thấy nhịp tim nặng nề của mình từ từ,
chậm rãi hòa cùng nhịp tim của hắn như nước chảy xuôi, như âm thanh du
dương từ ngón tay múa trên dây đàn, xua tan chút cô quạnh cuối cùng trong
đêm giao thừa giá lạnh ở tòa thành nhỏ này.

"Dù cho thế nào, ta vẫn luôn ở đây."

Mạnh Phù Dao khẽ cười, nhìn bóng hình thon dài của Trưởng Tôn Vô

Cực dưới ánh nến phản chiếu lên tường phía dối diện, nàng chậm rãi duỗi
ngón tay, ở vị trí trái tim của bóng hình ấy, chầm chậm vẽ hình một trái tim.

Ừm... ta biết huynh vẫn luôn ở đây.

Cả hai người đều không nói gì, chi im lặng ngắm nhìn cảnh sắc ban đem

bên ngoài cửa sổ; lắng nghe thời gian trong đồng hồ cát chậm chạp trôi qua,
dần dần bước sang năm mới.

Mạnh Phù Dao khẽ cười rộ lên, nàng nghĩ, cho dù không có sự náo nhiệt

thì có ấm áp thôi cũng tốt rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.