muốn lợi thì sẽ được thưởng một số tiền lớn, nếu muốn danh sẽ ban chức
quan để chiêu hàng. Mặt khác, Đại Hoàng nữ - trưởng nữ của Vinh Quý
phi, trước mắt đã nhận vị trí Tuần Sát Sứ, trong tay nàng ta nắm giữ lực
lượng Tử Phi Phong của Toàn Cơ. Giống như các quốc gia khác đều có tổ
chức ám sát, giám sát, hai vị rời khỏi Bắc cảnh đi tiếp vào sâu, cũng tức là
tiến vào phạm vi thế lực của Tử Phi Phong. Phía sau, Tam Hoàng tử của
Ninh Phi nhiều năm phụ trách quét sạch án lớn của Hình bộ tại ngoại thành,
đang ở đó tra án, trong tay nắm quyền quản lý toàn bộ lực lượng quân đội.
Những người này là một đám chó dữ, giết người như cỏ không nghe thấy
tiếng. Những người lọt vào trong tay đám Tử Phi Phong, không sợ chết, chỉ
sợ không thể chết tử tế. Đây là lực lượng có thực lực nhất, đây rõ ràng là
muốn tranh Hoàng vị, muốn quấy đục nước. Còn ở trong cung vẫn còn
nhiều người nữa... Ai dà, như món thập cẩm, rất khó phân biệt!"
Mạnh Phù Dao nhìn vị Hoàng tử cứ nói ba câu mà vẫn không tách rời đồ
ăn kia, thản nhiên nói: "Cũng không có gì, nếu thật sự không ổn, hai người
chúng ta cũng không sợ mất mặt, về nước là được."
"Sợ là tới được nhưng đi không được." Ngữ khí của Phượng Ngũ nghe
rất giống như đang kể chuyện giật gân, Mạnh Phù Dao cười rộ lên, chỉ mũi
mình, "Chúng ta? Tới được đi không được?"
Trưởng Tôn Vô Cực lại đột nhiên lên tiếng, "Ngũ Hoàng tử có ý gì, nói
thẳng đi."
"Thật sự là có chút bất đắc dĩ." Trong mắt Phượng Ngũ hiện lên vẻ chờ
mong vui mừng, hạ thấp người thi lễ, "Hai vị, mời vào khoang thuyền nói
chuyện."
"Không muốn." Mạnh Phù Dao nhíu mày, nàng vốn không thích không
gian chật hẹp, lập tức cự tuyệt, "Ngươi muốn nói cái gì, cứ nói thẳng ra đi."