PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1574

"Nướng bánh kẹp." Mạnh Phù Dao xoay nhánh cây, hờ hững đáp lại.

Nguyên Bảo đại nhân cuối cùng cũng nhận thức được chuyện đang xảy

ra, vội phát ra tiếng hét thảm thiết cùng tiếng kêu cứu vô cùng thê lương.

Trưởng Tôn Vô Cực duỗi tay, giải thoát "bánh kẹp Nguyên Bảo" từ trong

ngọn lửa, thật ra nó còn cách lửa rất xa, hai khối bánh rất dày kẹp lấy
Nguyên Bảo đại nhân, đến lông nó lửa cũng chưa hề chạm đến, nhưng tính
chất ác liệt của chuyện vừa xảy ra với bản thân đã làm Nguyên Bảo đại
nhân hồn bay phách lạc, hóa ra kẻ vô liêm sỉ kia để nó ôm hành gừng muối
là vì muốn mang nó ra làm bánh kẹp!!!

Nguyên Bảo đại nhân ôm lấy Trưởng Tôn Vô Cực khóc đến đứt ruột đứt

gan, aaa chủ tử, Nguyên Bảo đại nhân ta thực sự không dám giúp người
nữa, tiếp tục giúp thì không còn là làm bánh kẹp nữa mà làm chó thui mất,
người tự cầu nhiều phúc, tự mình giải quyết đi...

Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng vỗ về nó, không nói gì chỉ nhìn ánh lửa,

một người một chuột cô đơn ôm lấy nhau, đối mặt với cái mông lạnh lẽo
của cái người nào đó đang ngồi lù lù bất động như một núi băng.

Sau một lúc lâu, người nào đó quay cái mông lạnh lại nói, "Ta đi kiếm

củi để thay, lửa không nóng." Nàng không đại Thiết Thành lên tiếng liền
rời đi.

Chưa đi được bao xa, nàng bỗng nhiên đá phải một đống thịt mềm

mềm...

Cái đống thịt mềm mềm nằm ngay giữa đường, bị Mạnh Phù Dao giẫm

liền kêu gào lên: "Ngươi lại giẫm! Tại hạ thật sự thật sự thật sự thật sự rất
tức giận rồi!"

Mạnh Phù Dao khom người, dùng một chân giẫm lên khuôn mặt xinh

đẹp như búp bê đang tức giận, chậm rãi chà xát đế giày, "Ngươi đừng ngại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.