PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1608

Nàng muốn hắn sống thật tốt, giống như trước khi gặp nàng, tôn quý,

tiêu sái và cường đại như thế, đứng trên đỉnh nhân gian nhìn xuống gió mây
vạn vật, trong nháy mắt hoán chuyển bể dâu.

Giống như Khoa Phụ đuổi mặt trời(*) chạy đua với vận mệnh, nàng

muốn đoạt lại hắn nguyên vẹn, không chút tổn thương.

(*) Chuyện kể ràng có một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mật trời

nên rất khát nước, ông uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn
không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường bị chết khát.
Cây gậy mà ông để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm,
về sau dùng cụm từ "Khoa Phụ đuổi mặt trời để hàm chỉ những người
không biết lượng sức mình.

Dù bằng bất cứ giá nào, dù có phải dùng tôn nghiêm cả đời nàng để đánh

đổi.

Cứ để nàng... ích kỉ một lần này đi, dù cho từ nay về sau phải gánh trên

lưng tội lỗi cả một đời.

Có kẻ đang cười vang, có người đang khóc không thành tiếng.

Trên nền đất, đám người Tử Phi Phong thân thể cường tráng, đang thay

phiên nhau cưỡng bức nữ nhân dưới thân, hưởng thụ cảm giác "trơn như cá,
bóng như trạch" trước nay chưa từng trải qua.

Cô gái da thịt trắng như tuyết ướt đẫm nước, như một con cá đang giãy

giụa trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết đã yếu dần đi, mặt đất hỗn loạn, chất
lỏng màu đỏ nhạt lẫn vào nước mưa, không ngừng lan rộng.

Đám nam nhân thỏa sức cười vui, thay nhau vỗ tay bôm bốp, tiếng cười

nhạo vang vọng khắp sân sau, truyền tới bên trong căn phòng tĩnh lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.