PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1629

lòng nàng nhìn hắn ta, nhoẻn cười, lại gọi hắn ta vào cùng sưởi lửa: "Nhìn
sắc mặt ngươi không tốt, đến đây làm ấm người đi."

Chung Dị lập tức không khách khí bước vào, nhét mông xuống bên cạnh

nàng, hắn ta cười rạng rỡ, "Ngươi không việc gì là tốt rồi, hôm qua dọa
chết ta."

Hắn ta ôm một bó củi, vừa bỏ vào đống lửa vừa nói: "Nhưng mà nơi này

không thể ở lâu, bọn người Từ Phi Phong sớm muộn cũng sẽ tới đây, tình
trạng của hai người các ngươi đều chưa ổn đinh, phải làm thế nào bây giờ?

"Ta cần khoảng một tháng nữa mới có thể hồi phục hoàn toàn, huynh thì

sao?" Mạnh Phù Dao nghiêng đầu hỏi Trưởng Tôn Vô Cực.

"Ta nhanh hơn nàng một chút." Trưởng Tôn Vô Cực nói. "Chỉ cần qua

một tuần, sau đó là có thể đủ sức ứng phó."

"Thời điểm khó khăn nhất cũng chống cự qua rồi, còn sợ gì chứ?" Mạnh

Phù Dao chăm chú nhìn ánh lửa, điềm nhiên nói: "Mặc kệ dùng biện pháp
gì, dù cho có giống chó nhà có tang cụp đuôi lẩn trốn, ta cũng nhất định
phải nhịn, để có thời gian cho bản thân hồi phục, ba mươi năm phong thủy
luân chuyển, chờ ta hoàn toàn khỏe lại, bọn chúng... Hừ!"

"Cho bọn chúng chút thời gian rửa cổ họng đi, lúc ngươi chém cũng sẽ

thoải mái hơn." Chung Dị cười hi hi thêm củi, hắn ta không thêm củi bên
phía mình, lại vươn người qua bên phía Mạnh Phù Dao, hai người dán sát
vào nhau, không còn kẽ hở. Mạnh Phù Dao gượng gạo tránh ra, lại không
còn chỗ để tránh, Trưởng Tôn Vô Cực nhìn sang, mặt không biến sắc, nhíu
nhíu mày, sau đó ngón tay nhè nhẹ gõ xuống.

Một bóng trắng lóe lên, Nguyên Bảo đại nhân ngẩng đầu ưỡn ngực bước

vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.