PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1711

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn bộ dạng phụng phịu của nàng thì không nhịn

được cười, khẽ nheo mắt lại làm như đang ngẫm nghĩ gì đó, lại hết sức
thành thật nói: "Thật may ta chỉ có mỗi mình nàng, xem ra vận mệnh của ta
nhất định là đại thành công rồi."

Mạnh Phù Dao lại một lần nữa á khẩu, nàng ảo não nghĩ, lần nào cũng

vậy, trước mặt vị Thái tử điện hạ tôn quý bậc nhất của Vô Cực quốc này,
nàng luôn thất bại thảm hại, bị đánh cho một mảnh giáp cũng không còn...

Mạnh Phù Dao cúi gằm mặt, một lúc lâu sau mới hậm hực lên tiếng:

"Vẫn còn một câu hỏi cuối cùng... Trên đời này có một loại người vừa lừa
gạt người khác vừa lừa gạt chính bản thân mình, đó là ai?"

Trưởng Tôn Vô Cực lại mỉm cười, lần này hắn không nói gì, chỉ chầm

chậm cúi đầu uống trà, cử chỉ nho nhã thanh cao, tựa hồ không có ý định
đáp lại nàng. Mạnh Phù Dao dường như cũng không muốn nghe câu trả lời
của hắn, híp mắt cười hi hi đắc ý như mình đã đại thắng rồi, bỗng nhiên
nhìn ra phía cửa.

Một người vừa cười khổ vừa chậm rãi sải bước vào phòng, nói: "Kẻ đó

chính là ta đây chứ còn ai nữa."

Hai người đang ngồi đều quay ra nhìn y, ánh mắt tựa hồ như muốn nói

"Ngươi cuối cùng cũng chịu thành thực với bản thân rồi", người này chỉ
liếc nhìn biểu cảm của Trưởng Tôn Vô Cực cùng Mạnh Phù Dao một
thoáng, cũng không lấy làm tức giận, thản nhiên ngồi xuống đệm, chỉnh lại
y bào ngay ngắn, tự rót cho chính mình một chén trà, nhàn nhã nhấp một
ngụm, động tác đàng hoàng thuần thục, hai mắt đảo qua lại khắp phòng,
ánh mắt vừa sắc bén như diều hâu vừa giảo hoạt tựa hồ ly.

"Đường Dịch Trung, Đường gia tiểu công tử." Mạnh Phù Dao nhìn y

cười châm chọc, "Đáp án chính xác mà ta muốn nói là kẻ lừa đảo, chẳng
trách ngươi lại nhận là mình."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.