PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 176

Hắn xoay đầu nhìn theo bản năng, lại “Á...” thêm tiếng nữa.

Cùng lúc đó Mạnh Phù Dao cũng “Á...” lên.

Thiếu niên trên ngựa ôn hòa tuấn tú, phong thái nhẹ nhàng, không phải là

người yêu đầu của mình sắp cưới chó lông xù sao?

Mạnh Phù Dao nheo mắt lại, âm thầm than thở, đúng là hận người nào

thì đi đâu cũng gặp người đó, nhìn thấy vẻ mặt Yến Kinh Trần hồng hào, ắt
hẳn gần đây hắn thật sự rất tốt.

Nếu Yến Kinh Trần biết được lòng nàng lúc này, tám phần là sẽ tức phun

máu. Mặt mũi hắn rõ ràng tiều tụy, như bị đãng trí, bởi vì hôm nay bị phụ
thân ngầm uy hiếp răn đe một trận, nhớ Mạnh Phù Dao đến ngẩn ngơ nên
suýt nữa khiến ngựa điên, vậy mà hay trong mắt nàng lại thành mặt hồng
tươi tắn.

Mạnh Phù Dao mặc kệ hết thảy, nàng luôn cho rằng, huynh chia tay ta

tuyệt đối không thể sống tốt hơn ta, huynh sống tốt hơn ta thì tâm tình ta sẽ
không vui.

Nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ bà kinh ngạc của Yến Kinh Trần, nàng vô

cùng khó chịu, xoay người muốn xuống ngựa.

Nhưng còn chưa cử động, cổ tay nàng đột nhiên bị ái đó nắm chặt. Mạnh

Phù Dao nghiêng đầu, chẳng thèm nhìn Yến Kinh Trần, chỉ nhìn cổ tay
mình lạnh lùng nói “Buông tay”.

Yến Kinh Trần khẽ do dự, nhớ đến hôm Mạnh Phù Dao ra tay tàn nhẫn

trên núi Huyền Nguyên, ngượng nghịu rút tây về, gọi khẽ “Phù Dao...”

Mạnh Phù Dao không thèm để ý, Yến Kinh Trần nóng vội vươn tay ra

chắn trước mặt nàng, cắn răng nài nỉ “Phù Dao, muội nghe ta nói một câu
rồi hẳn đi, nếu không thì muội chém tay ta đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.