PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 180

“Yến tiểu hầu gia, tin tưởng ta, đời này Yến gia là của huynh, là của

huynh và chó lông xù của huynh, mãi mãi sẽ không có người thay thế được
chó lông xù của huynh, bởi vì đó thật sự là việc xui xẻo.”

Nàng lục lạo trong ngực, lấy ra bức tượng người bằng bột khi nãy mình

đã gặm một nửa, tiện tay nắn nắn, tạo thành hình dáng con vật nào đó rồi
nhét vào tay Yến Kinh Trần đang ngơ ngác nhìn nàng.

“Chúc phu thê huynh trăm năm hảo hợp, khuyển thọ vô cương.”

Nàng nhảy xuống ngựa, thuận thế đá một cú thật mạnh vào bụng ngựa,

tuấn mã ăn đau liền chạy như điên.

Yến Kinh Trần lập tức vội vàng khống chế dây cương, vất vả lắm mới

trấn an được con ngựa yêu dấu của mình, hắn dừng ở giữa đường buồn bã
quay đầu nhìn, bóng dáng xinh đẹp của ai kia đã sớm không còn nữa.

Yến Kinh Trần lặng lẽ thở dài, nhớ đến Mạnh Phù Dao khi nãy, nàng đã

trút bỏ hoàn toàn dáng vẻ ngụy trang ban đầu ở kiếm phái Huyền Nguyên,
thần thái xinh đẹp quyến rũ rạng ngời hơn xưa, giống như đóa hoa phong
tín tử đỏ rực.

Đóa hóa kia ban đầu nở rộ trong tầm mắt hắn, bởi vì nụ cười của hắn mà

tỏa ra hàng vạn ngàn nét quyến rũ. Hôm nay, hoa vẫn nở rộ như ngày nào,
càng tươi đẹp hơn xưa, nhưng vẻ đẹp này không dành riêng cho một mình
hắn nữa.

Hoa nở phải bẻ liền tay, hắn đã bỏ lỡ mùa hoa đẹp nhất, bỏ lỡ cơ hội hái

đóa hoa kia trong lòng bàn tay, chẳng lẽ cuộc đời này đã định, hắn phải
đứng tại một xó nhìn nàng nở rộ vì người khác sao?

Không... không thể...

Nàng sẽ tha thứ cho ta...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.