PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 197

được sự tồn tại im ắng như vậy. Thân thể hắn dần dần bị sắc đêm bao phủ
hợp thành một thể với trời đêm, rồi lại bị những tí nắng mai lột ra thành
một dáng hình màu bạc.

Giọt sương sớm đầu tiên rơi trên hàng mày hắn, hắn nhẹ nhàng đưa tay

hái xuống. Giọt sương nho nhỏ ấy lăn tròn trong lòng bàn tay hắn như
không biết đi đâu về đâu, trong veo như ánh mắt đêm qua của nàng.

Ánh sáng hiên dần, ráng hồng muôn trượng, đất trời như tấm lụa một

màu trải dài mênh mông bất tận, chàng trai chợt ngẩng đầu lên, hé môi
cười.

Mạnh Phù Dao đeo bao quần áo chạy trốn ba dặm, hội họp với Diêu tấn

tại ngôi miếu đổ nát ở thành Nam. Nàng hỏi lai lịch Nhã Lan Châu, Diêu
Tấn cười khổ kể: “Cô biết Phù Phong bọn ta không có Hoàng đế, nắm giữ
Phù Phong là ba bộ tộc lớn: Phát Khương, Thiêu Đương, Tháp Nhĩ. Nhã
Lan Châu là con gái của tộc trưởng Phát Khương, đại khái thì thân phận cô
ta cũng tương đương với Công chúa Thái Uyên rồi.”

“Chả trách sao ngươi sợ cô ta như sợ cọp.” Nhoáng chớp Mạnh Phù Dao

đã ngồi bắt chéo chân, ngậm cọng cỏ cười nhạo Diêu Tấn “Đại bang chủ à,
lá gan của ngươi thật quá nhỏ, chỉ là một cô bé mà cũng sợ như vậy.”

“Không phải ta sợ cô ta.” Mặt Diêu Tấn đỏ bừng, tức tối nói “Mà là ta

không muốn bị tà thuật khống chế. Ba bộ tộc lớn Phù Phong giỏi nhất thuật
vu cổ, nghe nói một sợi tóc lọt vào tay các nàng cũng có thể bị các nàng
khống chế, nhất là vu nữ kế thừa từ mấy đời của Phù Phong, địa vị còn cao
hơn cả tộc trưởng. Ánh mắt khẽ động thôi cũng đưa người ta vào chỗ chết,
chết còn chưa đáng sợ, nghe nói còn có thủ đoạn khác thường nữa. Cô bảo
ta đang yên đang lành đắc tội với người như thế làm quái gì hả?”

“Ồ” Mạnh Phù Dao cười khẽ, tròng mắt đảo qua đảo lại. Diêu Tấn cau

mày nhìn nàng “Này, ta đã giải thích rõ ràng đến vậy, cô còn muốn nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.