PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 199

(*)Hộc: dụng cụ đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu.

“Ta hỏi ngươi một cau, ngươi lại nói nhiều như vậy.” Mạnh Phù Dao cau

mày “Đó là nhị bá ngươi hay anh em vợ ngươi, mà ngươi không tiếc nước
miếng thế?”

“Là ta tiếc thay cho nhân vật anh hùng. Toàn bộ Thiên Sát ai không biết

Chiến Bắc Dã văn võ song toàn, giỏi hơn Đại ca Hoàng đế chỉ biết giở thủ
đoạn của hắn gấp bao nhiêu lần. Đáng tiếc, mẫu thân hắn có thân phận đặc
thù, là phế Hậu tiền triều, sau đó không hiểu vì sao mà bị điên, liên lụy cả
đời Chiến Bắc Dã, ôi....Chuyện nhà Đế vương một lời khó nói hết mà...”

Mạnh Phù Dao ngồi bó gối, thản nhiên nói, “Nhà Đế vương là nơi xấu xa

nhất thế gian. Nếu mốn sông sót tại đó, hoặc là mình phải xấu xa hơn, hoặc
là dùng máu tẩy đi xấu xa đó, không có cách nào khác.”

Nàng thờ ơ nói, không biết rằng sau một bụi cây bên ngoài miếu, có một

bóng dáng đột nhiên khẽ chấn động.

“Lời này của cô nói thật hay, cũng khiến ta nghĩ đến một câu khác.” Ánh

mắt Diêu Tấn sáng rực, hăng hái bừng bừng nói như ngâm thơ: “Giao long
mắc kẹt nơi hoang dã chỉ là tạm thời, khi có cơ hội tất sẽ bay lên...”

Hắn còn chưa nói xong, Mạnh Phù Dao đã muốn ngủ rỗi.

Diêu Tấn tức mình, vỗ bàn bôm bốp “Này, cô tỉnh lại đi, cô nghe thấy lời

này mà máu nóng không sôi trào sao hả? Huyết mạch không căng cứng
sao? Không xúc động nổi trống sao? Đây là lời Thái tử Vô Cực nói đó,
Thái tử Vô Cực đó...”

“Ầm ĩ chết được...”Mạnh Phù Dao xua tay “Thái tử Vô Cực có liên quan

gì đến ta? Có thể ăn không? Có thể dùng không? Có thể làm chăn bông
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.