Nhã Lan Châu khóc xong bình tĩnh lại một chút, vừa liếc mắt bỗng nhìn
thấy Vân Ngấn đang đến, trên eo hắn còn đeo tấm mộc bài khi nãy thuận
tay nhặt được. Nàng ấy vừa nhìn thấy tấm mộc bài đó liền nhìn nó chằm
chằm, đột nhiên lao đến giật. Vân Ngấn thình lình bị dọa giật mình, tay
chân lúng túng vội vàng tháo tấm mộc bài xuống. Nhã Lan Châu cẩn thận
sờ tấm mộc bài, lẩm bẩm: “Đây là mệnh bài của thuật sĩ Phát Khương
chúng ta, tập trung tinh hoa thuật pháp cả đời của một thuật sĩ, trừ khi mất
mạng chứ nhất định không để nó rơi vào tay kẻ khác, huynh lấy được nó từ
đâu?”
Vân Ngấn giải thích xong, Nhã Lan Châu ngồi ngơ ngẩn, mãi sau mới
khe khẽ nói: “Thiêu Đương... Thiêu Đương!”
Nàng ấy nắm chặt tấm mộc bài, tay bỗng bóp chặt, tấm bài biến thành
một đám tro bụi màu đen rồi rơi xuống. Nhã Lan Châu tỉ mỉ nhìn màu sắc
của đám bụi kia, lẩm bẩm: “Đáng chết!”
Mạnh Phù Dao hỏi nàng ấy tại sao lúc đầu lại bất ngờ ngã xuống. Nhã
Lan Châu lắc đầu trả lời: “Tam đại Vương tộc đều có bí thuật của riêng
mình. Đối với con cháu Vương tộc vừa sinh ra đã dùng hồn thuật để bảo vệ
một phần linh hồn như bọn muội, những thuật sĩ và vu sư thật sự cao thâm
có rất nhiều biện pháp khiên bọn muội vô thanh vô tức ngã xuống, chỉ là
bất luận biện pháp gì, trước tiên đều phải có được trân châu linh hồn của
bọn muội, mà nơi cất giấu trân châu linh hồn chính là cơ mật lớn nhất của
mỗi Vương tộc bị tiêu diệt, thế nên muội mới lo lắng như vậy... Linh hồn
của muội bị kẻ khác khống chế, có nghĩa là Vương tộc đang gặp nạn.”
“Nhưng ta thấy muội hiện giờ cũng không giống như bị khống chế hoàn
toàn, ít ra kẻ động vào trân châu linh hồn của muội cũng không có ác ý với
muội.”
Nhã Lan Châu ngẩng mặt lên trời suy nghĩ, có chút không thể hiểu nổi
lắc đầu, Mạnh Phù Dao nắm tay nàng ấy khuyên: “Đừng nghĩ nữa, trở về