PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2407

Nàng ta cố gắng sức nói ra một câu chinh tề, tựa như đã mất cả năng lực

nói chuyện.

Trưởng Tôn Vô Cực lẳng lặng nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Ta không

muốn giết cô... nhưng vì nàng, ta đành phải mượn da mặt của cô một chút."

Hắn duỗi tay ra, giữa ngón tay loé lên một con dao bạc cực nhỏ.

Dao bạc loé lên hàn quang, nhẹ nhàng dán lên mặt của Thác Bạt Minh

Châu, hàn khí từ lưỡi đao còn lạnh hơn cả băng tuyết bao trùm toàn đỉnh
cực Bắc mấy phần.

Thác Bạt Minh Châu sắc mặt như tro tàn, ánh mắt chớp độc, tuyệt vọng

nhắm hai mắt lại.

Ngón tay nàng ta cắm sâu vào mặt đất lạnh giá.

"Roạt!"

Không phải là tiếng da mặt bị rạch xuống, mà là tiếng mũi tên va chạm

vào dao bạc, một tiếng vang ngắn ngủi, lanh lảnh trong phút chốc.

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn về phía trên vách núi, đột nhiên chỗ đó sáng

rực...

... Là do những lưỡi đao phản chiếu ánh tuyết soi sáng.

Thác Bạt Minh Châu lại lập tức trừng to mắt.

Nhưng lần này nàng ta trừng mắt không phải vì hoảng sợ và tuyệt vọng,

ánh mắt ấy trong trẻo, lấp lánh, không hề có vẻ hoảng sợ, thậm chí còn
mang theo vẻ mỉa mai.

Vẻ mỉa mai khi nhìn hắn rơi vào cái bẫy chính mình đặt ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.