PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 254

“Dù cho núi đao biển lửa cũng không do dự.” Hôm nay cũng đâu phải lần
đầu nàng vượt qua núi đao đâu?

Trời tối đen ngòm, mái vòm cung điện uốn cong, khiến không khí càng

thêm nặng nề làm người ta không hít thở nổi. Chỉ có con đường dài mà hẹp
trước mắt, chứa đủ hai người đi song song với nhau… là có ánh sáng. Ánh
đuốc lập lòe soi mũi giáo đen bóng loáng sắc bén, ánh lên sắc mặt lạnh
lùng nghiêm nghị của thị vệ, không khí im ắng lạnh lẽo đáng sợ vô cùng.

Đi trên một con đường như thế này, cần cũng cảm.

Đi hết một con đường như thế này, cần vận may.

Mạnh Phù Dao ngửa đầu nhìn trời, hít sâu một hơi, dũng cảm bước đi.

Đội quân nghìn người an tĩnh như không có ai, chỉ có tiếng đuốc cháy

kêu lép bép lấn át tất cả mọi âm thanh trong trời đất, như tiếng côn trùng rả
rích râm ran, như tiếng khóc than oản nỉ non, như tiếng nước nhỏ giọt thấm
vào lòng đất.

Sát khí nhiễm máu tự nhiên khiến lòng người hoảng sợ. Lão thái giám

định nói vài câu để giảm bớt cảm giác sợ hãi trong rừng gươm giáo tua tủa.
Nhưng chỉ vừa há miệng thì lại cảm thấy có một sức mạnh tàn khốc nào đó
bóp chặt cuống họng, không thể phát ra bất kì âm thanh nào.

Sát khí nặng nề đè nén, đi suốt một mạch khiến mồ hôi lạnh của người ta

ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.

Im lặng đi hết nửa đường, Vân Ngấn đột nhiên nâng khay lên che trước

ngực mình lần nữa.

Cùng lúc đó, đội trưởng thị vệ kia cũng đột nhiên nghiêng đầu, ngửi ngửi

hỏi: “Mùi gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.