PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2705

nhưng người ở đây quá nhiều, Bát bộ điện quân tầng tầng lớp lớp chắn hết
các đường, các vị Trưởng lão đều là cao thủ, nàng xông qua trái phải, tả
xung hữu đột một trận, lần nào xông ra thì lần đó cũng bị ép quay trở lại,
nàng như một con dao sắc nhọn xuyên qua biển người, nhưng lần nào cũng
bị biển người như đao lớn buộc quay lại, nàng đạp, đá, chém, chẻ, cắt, bổ...
Ánh sáng đỏ dâng trào, giết người điên cuồng. Ai cũng đừng hòng chặn ta!
Vô Cực! Vô Cực! Trường Thanh Điện chủ, tôi phải giết ông!

Trong căn phòng tại biệt viện, làn khói xanh mỏng lượn lờ quanh quẩn

trên thân hình của hai người trên mặt đất, hai người đó nằm im lặng như đã
chết, hoặc là, thật sự đã chết.

Khi Thái Nghiên từ hoan cảnh thần thuật tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng

như vậy, nàng ta hét lên kinh ngạc, lập tức lao qua ôm lấy Trưởng Tôn Vô
Cực: "Sư huynh! Sư huynh!"

Trưởng Tôn Vô Cực từ từ mở mắt, mặt hắn vẫn dính đầy máu, khuôn

mặt trắng bệch tựa tuyết, ánh mắt đó ban đầu có chút xao động, dường như
mang chút hi vọng mơ màng nhìn Thái Nghiên sau đó lại lộ ra vẻ thất vọng,
chỉ là vẻ thất vọng đó lập tức được giấu đi, hắn khẽ cười với nàng ta. Chỉ
một nụ cười đó thôi đã khiến nước mắt Thái Nghiên rơi xuống thành dòng.

"Cực khổ cho muội rồi..." Trưởng Tôn Vô Cực thở phào, từ từ đưa tay

lau nước mắt hộ nàng ta, "Đã bao năm rồi..."

"Không có." Mắt Thái Nghiên nhòa lệ, nghẹn ngào nói, "Ta tình nguyện,

ta tình nguyện..."

Trưởng Tôn Vô Cực nhoẻn cười, quay mặt xuất thần nhìn ra cửa sổ, thở

dài tiếc nuối, thì thào: "Thái Nghiên".

"Ừm..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.