trường đều do các đại phu Mông Cổ điều chế, dỏm hơn so với thuốc của
Tông Việt, nếu không chôm một ít thì thật là đáng tiếc.
Mấy ngày nay đi theo hắn, sinh hoạt của nàng đã bị gò bó đến khó chịu,
mặc dù hà bao của nàng đã chật ních, trong túi nhét đầy các loại thảo dược,
có thứ do hàng tiện tay hái trộm mà có được. Mạnh Phù Dao vô cùng hài
lòng với điều này, thể diện là giả, lợi ích mới là thật.
Đương lúc suy nghĩ miên man, Mạnh Phù Dao đột nhiên cảm thấy không
gian bên cạnh mình chợt tối lại, dáng người nằm xuống bên cạnh còn nhàn
nhã hơn cả nàng. Sau khi hắn nằm xuống, một cục bông trắng chậm rãi bò
ra, nằm xuống bên cạnh với tư thế y hệt như chủ tử nó.
Một hàng ba người nằm thẳng tắp.
Mạnh Phù Dao không thèm quay đầu lại, vẫn y như cũ ngắm mây trôi
trên trời, nhưng đáy mắt lại lóe lên ý cười.
Người này, cho dù nàng đi đến đâu cũng “không hẹn mà gặp”.
Nguyên Chiêu Hủ cực kì nắm rõ hành tung của nàng, nhưng không biết
vì sao nàng chưa bao giờ cảm thấy khó chịu vì điều này, mà còn cảm thấy
vui vẻ, nàng rất thích cách hắn thình lình xuất hiện trước mặt mình.
Lần nào gặp nhau cũng đều vui vẻ.
Nhưng sắc mặt Nguyên Bảo đại nhân không được tốt lắm, mặt chuột
mập như củ khoai lang nướng cháy đen ngòm, chỉ là từ trước đến nay nàng
chưa bao giờ để ý đến ý kiến của con chuột nhắt đó.
Người nào đó nhàn nhã nằm bên cạnh nàng, lông mi đen dài khẽ cong
cong, sắc mặt hắn hôm nay có hơi nhợt nhạt, bộ dáng lười nhác uể oải, lại
càng để lộ ra sự đen tối bên trong và nét phong lưu trời ban. Hắn nằm gối