PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 390

đầu lên một cánh tay, tay còn lại cầm một nhành cây chẳng tương xứng với
hắn chút nào.

Mạnh Phù Dao ngoẹo đầu nhìn sang, mỉm cười chúm chím nhìn xem hắn

định bày trò gì. Nguyên Chiêu Hủ ngồi dậy trước mặt nàng, đưa lưng về
phía khe suối đã đóng băng, chẳng them quay đầu lại, trở tay chọc nhánh
cây vào mặt băng.

Nước bắn tung tớ, ánh sáng bạc chợt lóe lên, trên nhành cây đã ghim một

con cấ đang lúc lắc cái đuôi.

Mạnh Phù Dao trừng to mắt nhìn Nguyên Chiêu Hủ đưa lưng về phía

con suối, tùy tiện chọc chọc, động tác mau lẹ chuẩn xác, chẳng mấy chốc
cá đã nằm bừa bãi đầy mặt đất.

Thời tiết đã vào đông, suối kết thành băng, Nguyên Chiêu Hủ không cần

nhìn, chỉ dựa vào thính lực để nghe tiếng cá bơi lội dưới nước, thế mà đã
chuẩn xác giết chết từng con cá một. Không nói đến võ công, thính lực
nhạy bén như thế e là trên đời này không có ai bì nổi.

“Loài cá sống trong suối Lục Châu này có thân hình nhỏ bé, chỉ khi đông

về thì đột nhiên béo mập, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.” Người nào đó
sử dụng công phu thâm hậu để bắt cá, vừa mới quay đầu lại đã thấy Mạnh
Phù Dao đột xuất nhanh nhạy quá mức, bật đứng dậy đi nhặt cá từ lúc nào
rồi.

Mạnh Phù Dao xắn tay áo, ngồi xổm bên tảng đá bên bờ suối để làm cá,

ngẫm nghĩ một hồi nàng cất tiếng hỏi Nguyên Chiêu Hủ: “Người phụ nữ
điên tối hôm qua là ai? Xem ra người này có thù oán với Thái tử của
huynh, không phải huynh là thân cận của Thái tử sao? Huynh phải biết bà
ấy mới đúng chứ?”

Nguyên Chiêu Hủ ngồi xếp bằng trên bãi cỏ khô, cho dù người này có

bày ra tư thế gì cũng không che giấu được sự phong lưu tao nhã, nghe vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.