PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 392

“Ừm, đẹp.”

“A” Mạnh Phù Dao lập tức nhảy ra xa, trừng mắt nhìn hắn.

Nguyên Chiêu Hủ thản nhiên như không có việc gì, bắt đầu móc mấy thứ

lỉnh kỉnh xanh xanh đỏ đỏ trong cái túi vải kia ra. Trong túi màu đỏ là một
chiếc bình nhỏ xíu màu trắng, túi màu xanh là một chiết bình nhỏ xíu màu
đen, rồi lấy từ các túi vàng xanh tím mỗi túi ra một chiếc bình nhỏ nữa, sắp
thành một đống bình cực nhỏ. Những chiếc bình này được đúc bằng thủy
tinh, vô cùng quý giá.

Mạnh Phù Dao nhìn thấy những chiếc bình đáng yêu này lấp tức quên

béng chuyện ban nãy, hào hứng thích thú sáp lại gần hỏi: “Đây là thứ gì
vậy?”

Sắc mặt nàng đen thui lại khi nhìn thấy Nguyên Chiêu Hủ chậm rãi rắc

các thứ gì đó trong những chiếc bình kia lên thân cá, nàng nhận ra được các
mùi – muối, mơ, rượu, nước gừng, xì dầu, giấm, và hạt tiêu.

Mạnh Phù Dao ngơ ngác nhìn người nào đó nướng cá với cách thức xa xỉ

nhất, cơ thể bỗng chốc cứng đờ. Những thứ gia vị ở thể giời hiện đại thì vô
cùng bình thường, nhưng mà đối với thế giới cổ đại, hơn nữa là đối với
người dân ở Năm châu đại lục này, thì đây là những thức cực kỳ trân quý
rất khó có được. Đặc biệt là ba loại sau, giấm chua ở Năm châu đại lục gọi
là tạc, không phải quan lại quyền quý thì không được dùng; hồ tiêu là đặc
sản của nước Cao La ở Tây Vực, các nước ở Năm châu đại lục này chưa
trồng được. Bảy thứ gia vị đều có đủ, mà từ trước đến nay chúng chỉ được
dùng khi có quốc yên. Thế mà bây giờ, người nào đó lại tùy tiện đem ra sử
dụng, lại còn bôi trét tùm lum để nướng cá nữa!

Xa xỉ, quá xa xỉ, tiếc quá đi thôi!

Có người nào đi chơi bên ngoài mà lại mang theo những thứ này không

hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.