PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 393

Vì chiếc bình nhỏ xíu nên gia vị bên trong cũng rất ít, bôi quệt lên vài

con cá là đã hết, mùi thơm của thịt cá khi nướng bốc lên ngun ngút lan tỏa
khắp nơi, khiến Mạnh Phù Dao chợt nhớ đến hương vị thịt nướng ở kiếp
trước, nhịn không được vừa hít hà liên tục vừa xoa xoa chiếc bụng trống
rỗng.

Mạnh Phù Dao là người rất biết tự giác, nàng biết những gia vị kia quý

giá vô cùng, cá nướng rất ngon, nhưng bấm bụng phớt lờ lấy một con cá
khác đem nướng.

Bỗng nhiên một con cá nướng thơm phưng phức xuất hiện trước mặt

nàng.

Nàng ngẩng đầu, nam tử đối diện đang mỉm cười, hàng mi dài cong cong

đẹp khôn tả xiết, dưới đôi bờ mi dài là ánh mắt sâu hun hút, sống mũi thẳng
tắp, khóe môi hơi vểnh, bộ dáng đẹp đến khiến người ta như muốn òa khóc
vì ghen tị. Nét đẹp này như rừng lá phong đỏ mà chưa thẫm, trên màu đỏ
nhạt điểm xuyết những đốm vàng, trong nét đẹp ấy ẩn chứa sự kiêu kì thấp
thoáng nét thanh tao, khiến ai nhìn thấy cũng đều say đắm, thần hồn điên
đảo.

Mạnh Phù Dao đè tim mình, haiz, đừng đập loạn nữa mà, để người ta

nghe được thì mất mặt lắm.

Nguyên CHiêu Hủ vẫn mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt thản nhiên, Mạnh

Phù Dao vừa ho hung hắng vừa tiếp tục nướng cá, tự nói với mình – xem ra
hắn thật quá sung sướng, thường xuyên ăn những món ăn có đầy đủ các
loại gia vị kia, chẳng giống với mình chút nào, từ khi lưu lạc ở cổ đại này
chỉ dùng muối và muối mà thôi, thức ăn nhạt nhẽo chả có mùi vị gì.

Mang theo tâm trạng ghen ăn tức ở nên động tác Mạnh Phù Dao hơi thất

thường, nàng cầm con cá nướng ra sức gặm đến mất hết dáng vẻ yểu điệu
thục nữ, miệng nhai chóp chép. Nguyên Bảo đại nhân ngồi xổm bên cạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.