PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 399

Tất nhiên là có chết Mạnh Phù Dao cũng chẳng thể thừa nhận, nàng rướn

cổ nhảy bật lên, giả vờ hung dữ hét “Ta bị huynh dọa đó! Huynh định cướp
nụ hôn đầu của ta chứ gì!”

Nguyên Chiêu Hủ vẫn thong thả tiếp tục nướng cá, dường như việc

Mạnh Phù Dao mặt đỏ bừng bừng đâu phải tội lỗi do hắn gây ra, thủng
thẳng đáp: “Nụ hôn đầu của ta đã bị nàng cướp mất tiêu rồi, ta nên tính sổ
thế nào đây?”

“Hả?” Mạnh Phù Dao mở to mắt, không có không có nha, ta hôn huynh

lúc nào sao ta lại không biết chứ? Gạt ta hả? Nhưng mà vẻ mặt người này
đâu giống như đang nói dối…không thể nào, không thể nào đâu…

Nguyên Chiêu Hủ lặng thinh, chỉ cẩn thận gỡ xương cá từng chút từng

chút, đến khi không còn một chiếc xương tăm nào, chắc chắn Mạnh Phù
Dao sẽ không bị hóc xương mới hói: “Há miệng ra.”

Mạnh Phù Dao vẫn dang đơ người suy nghĩ lung tung, bất giác há miệng.

Một miếng thịt cá nướng thơm phức mềm mềm được nhét vào miệng

nàng.

Người nào đó cong môi cười vui vẻ, tay áo phát ra tiếng sột soạt khe kẽ,

thản nhiên nói: “Mặc dù chuyện lớn của nàng ta không quản được, nhưng
róc xương cá là chuyện nhỏ, ta giúp nàng không việc gì chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.