PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 398

Nguyên Bảo đại nhân trốn chạy nhanh như gió thoảng, Mạnh Phù Dao

đuổi theo chưa kịp mấy bước thì bị một đôi tay giữ chặt, nàng xoay người
lại, Nguyên Chiêu Hủ ở phía sau nghiêng người mỉm cười. Nụ cười nhạt
như sương từ trên đỉnh núi ùa xuống, cất tiếng: “Bị hóc xương cá còn dám
đuổi theo Nguyên Bảo đại nhân, không sợ xương cá ghim sâu hơn à?”

Nguyên Chiêu Hủ xiết hơn mạnh tay khiến Mạnh Phù Dao ngoan ngoãn

ngồi xuống đối diện, hắn hơi chồm người sang, mỉm cười, nâng cằm nàng
lên, nói: “Há miệng ra.”

Mạnh Phù Dao ngây ngốc há miệng, há miệng rồi mới phát giác tư thế

của mình vô cùng ngốc nghếch, ngẫm nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn thò tay vào
miệng mình để lấy xương cá ra? Nè nè…như thế này mập mờ quá…

Suy nghĩ lan man chưa dứt trước mắt nàng đột nhiên tối sầm lại, mùi

hương nhẹ nhàng tràn vào hốc mũi, khuôn mặt tuyệt đẹp của người nào đó
kề sát mặt nàng, bờ mi dài rậm chạm vào mặt nàng tạo thành bóng râm, ánh
mắt như cười như không, không khí bốn phía như hương rượu say nồng.
Mạnh Phù Dao cứng đờ, ngây ngốc nhìn khuôn mặt có mùi hương say đắm
đó từ từ phóng đại trước mắt mình…

“Ực…”

0,01 ly trước khi chạm môi, 0,01 giây trước khi da tiếp xúc da, rốt cục

Mạnh Phù Dao cũng bình tĩnh lại, kịp nuốt nước bọt phá tan tành khung
cảnh lãng mạn.

Sau đó, xương trong cổ họng Mạnh Phù Dao được nuốt xuống.

Gần như trong tích tắc, dung nhan tuyệt đẹp đang được phóng đại trở lại

bình thường, không gian trước mặt sáng sủa, hương thơm thoang thoảng
tản mác ra xa. Lòng Mạnh Phù Dao chưa thôi nôn nao thì Nguyên Chiêu
Hủ đã mỉm cười xoay người ngồi bên cạnh đống lửa, lấy nhành cây thong
thả gạt lửa, hỏi: “Sao vẫn còn ngây ngốc vậy? Thất vọng lắm sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.