PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 402

ngay cả Nguyên Bảo đại nhân lúc bỏ đi cũng cố ý tè một bãi để bày tỏ tháy
độ khinh bỉ nàng.

Haiz, mỹ nam đúng là phiền phức mà.

Mạnh Phù Dao vân vê tóc, hơi nôn nóng đứng ngồi không yên. Nàng

cũng không biết tại sao mình lại buồn bực, là do nhớ tới bộ mặt xấu xa của
Nguyên Chiêu Hủ hay do đêm lạnh vắng vẻ. Ngoại trừ tiếng rít gào của gió
bắc thì yên tĩnh đến mức đáng sợ, không có bất kỳ âm thanh nho nhỏ nào.

Dù chỉ là một tiếng động khe khẽ thôi cũng không có …

Mạnh Phù Dao bỗng bật đứng dậy.

Nơi này không phải là nơi hoang dã, cho dù là đêm tuyết giá buốt vắng

bóng người, với quy củ sâm nghiêm của Đức vương phủ thì đừng nói là
tuyết rơi, cho dù là mưa đao rơi xuống thì thị vệ vẫn phải làm việc của thị
vệ, điểm canh vẫn phải điểm canh, tuần tra vẫn phải tuần tra.

Nhưng mà lúc này sao lại không có tiếng của thị vệ khi đổi ca? Không có

tiếng gõ canh của phu canh khi sắp đến giờ Tý? Không có tiếng bước chân
của đội tuần tra khi đi tuần tra?

Vì sao lại không có âm thanh nào hết?

Mạnh Phù Dao đột nhiên thổi tắt đèn, ngẩng đầu lên.

Mật thất trờ nên tối đen, chỉ có đôi mắt nàng sáng rực tựa sao, tỏa ra ánh

sáng lấp lánh long lanh, chẳng những không chút khiếp sợ mà còn phấn
khởi bừng bừng.

Đèn vừa tắt, trên mái nhà liên dồn dập vang lên tiếng bước chân thoăn

thoắt.

Mạnh Phù Dao lập tức đá bay chiếc ghế đang ngồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.