PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 464

Nha dịch rầm rộ tiến lên vây bắt Mạnh Phù Dao, Mạnh Phù Dao híp mắt

lại, chẳng thèm kháng cự để mặc cho bọn họ trói. Tông Việt bình thản đứng
ở một bên nhìn, cũng không có ý định can thiệp. Khi nhìn thấy tay chân thô
lỗ của bọn nha dịch chạm vào người Mạnh Phù Dao, ánh mắt hắn đột nhiên
xoay chuyển.

Mạnh Phù Dao bị một đám nha dịch xô đẩy vào bên trong, khi tay của

nha dịch hung hăng đè mạnh đôi vai mảnh khảnh của nàng, Tông Việt
nhướng mày, đột nhiên nói: "Khoan đã."

Mạnh Phù Dao tức tối ngoái đầu nhìn hắn --- Ngươi chả nhẫn nại gì hết

vậy, ta còn đang muốn chơi đùa mà.

Tông Việt không màng để ý đến nàng, chỉ đứng yên, ôn hoà nói: "Tô đại

nhân, người này có việc khó khăn nên mới làm ầm ĩ như vậy."

"Sao?" Tô huyện thừa nhíu mày nhìn Tông Việt, "Ngươi cho ngươi là ai

hả? Dám ở trước mặt đại quan mồm mép?" Ông ta hếch mặt lên, không
thèm nhìn Tông Việt thêm chút nào nữa, phất tay áo, "Mang đi."

Đột nhiên ông ta dừng lại.

Tông Việt đứng đối diện xoè lòng bàn tay ra, một lệnh phù đen ngòm

nằm gọi trong đấy, trên chiếc lệnh phù đen ngòm bóng loáng có chạm nổi
chữ "Đức" một cách sống động.

Lệnh bài của Đức vương, tượng trưng cho hậu duệ của hoàng tộc, nhìn

thấy lệnh bài xem như nhìn thấy Đức vương.

"Tại hạ họ Tông, tên một chữ Việt." Giọng nói Tông Việt trầm ấm êm

tai, "Tại hạ bất tài, may mắn được Đức vương điện hạ nâng đỡ, ban thưởng
cho Thông hành lệnh và đất phong. Đại nhân là quan bát phẩm của triều
đình, nhưng Đức vương oai dang khắp chốn, tại hạ nghĩ nếu tại hạ muốn
làm việc gì thì đều có thể thực hiện được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.