PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 478

Tiếng cười vừa vang lên thì thi thể Tô huyện thừa cũng bị hất sang một

bên, một bóng áo xanh đậm ngồi bật dây trên chiết xe kéo, tay vẫn kẹp chặt
yết hầu của A Sử Na, cười nói: "Đa tạ Thành chủ, ngươi thật tốt bụng nha,
ta bảo mượn thì ngươi liền cho ta mượn."

A Sử Na nhìn chằm chằm thiếu niên xa lại trước mặt mình, hít vào một

hơi khí lạnh, hỏi: "Ngươi là ai?"

Thiếu niên này chẳng buồn trả lời, nghiêng đầu ngửi mùi thối trên người

mình, tức tối liếc mắt nhìn về phía đằng xa, cất tiếng, "Đại nhân kia, ta đã
làm xong những việc khổ cực rồi đó, sao ngươi còn chưa xuất hiện nữa!"

Có tiếng cười trầm thấp vọng đến, một bóng áo trắng hiện ra, khóe môi

nhàn nhạt khẽ cong cong, dịu dàng ấm áp, Tông Việt xuất hiện.

Thiếu niên kia dĩ nhiên là Mạnh Phù Dao, nàng đưa tay đẩy A Sử Na đi

về phía trước, "Đi, Thành chủ đại nhân, đêm hôm khuya khoắt lắm rồi sao
lại đứng trước cửa hít gió chứ?"

Nàng đẩy A Sử Na bước vào trong, nghênh ngang đi thẳng một đường,

phất tay đóng cửa phòng khách, rồi lập tức bày ra một tấm giấy trên bàn, ra
lệnh: "Ta đọc, ngươi viết."

Nàng vừa đọc vài câu, A Sử Na liền thay đổi sắc mặt, cả giận hỏi lại:

"Thật sao?"

Hắn vừa dứt lời, thì vẳng đến tiếng nhốn nháo từ xa, nghe như là tiếng

người hò hét vang to như sấm, lẫn trong tiếng hò hét hình như là tiếng khua
hưởng ứng của gươm đao, mỗi lúc mỗi gần.

Mạnh Phù Dao biến sắc, cẩn thận lắng nghe, Tông Việt bên cạnh đột

nhiên nói: "Nhóm người Nhung này đến đây, có lẽ... bí mật bị lộ rồi..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.