PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 565

đó rồi, nàng cũng không muốn hỏi nhiều. Nguyên Chiêu Hủ nâng nàng dậy,
một tay bế nàng, ra lện :”Ôm ta”.

Mạnh Phù Dao ngượng ngùng đáp, “Để ta tự đi.”

Đáng tiếc là Nguyên Chiêu Hủ đâu có để lọt tai lời nàng nói, khi nàng

còn chưa hết ngượng thì hắn đã nhảy ra ngoài, Mạnh Phù Dao cũng đã nằm
gọn trong lồng ngực hắ, không biết làm thế nào đành phải ôm chặt hắn.

Sau khi ra ngoài, cách giết người của Nguyên Chiêu Hủ chẳng còn giống

tối hôm qua nữa, mỗi một bước hắn giết một người, để lại một vết máu và
một thi thể. Khi hắn xuất chiêu trên môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, tựa
như thần linh trên chín tầng trời kết ấn gọi hồn để kết thúc một sinh mệnh.
Chấn kinh nhất là ở chỗ, những người đang sống sờ sờ đột nhiên ngã xuống
như một khúc gỗ mục, trên mi tâm của mỗi thi thể đều có một lỗ máu,
xương cốt toàn thân mềm nẫu, vỡ vụn. Hắn mỉm cười, ôm chặt Mạnh Phù
Dao, phất ống tay áo ung dung bước đi giữa đám đông, máu tươi và thi thể
lan tràn trên mặt đất. Sắc nắng nhàn nhạt của buổi sớm mai chiếu lên chiếc
áo bào màu tím, không dính một hạt bụi bẩn nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.