PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 582

là vận mệnh mà ông trời đã ban cho huynh ấy, ta bất lực chẳng thể làm gì
để giúp huynh ấy được. Ta chỉ không ngờ trên đời này cũng có một người
tịch mịch giống như ta, cho nên ta muốn bù đắp cho huynh ấy, tặng món
quà sinh nhật này cho huynh ấy --- ta muốn bỏ hết tất cả buồn đau, sống
thật vui vẻ cùng với huynh ấy. Ta muốn cho huynh ấy nếm trải được những
tư vị đặc biệt của chốn nhân gian này: nào là vui vẻ nhảy múa, ăn uống no
nê…hưởng thụ những niềm vui bình thường giản dị nhất của chốn hồng
trần phàm tục này.”

Nàng nâng ly nhắm mắt, thở dài một hơi, “Hy vọng huynh ấy sẽ thích.”

Sân vườn lặng ngắt như tờ, nam tử khí khái tuấn tú, nhi nữ xinh đẹp dịu

dàng đều đứng yên bất động nhìn Mạnh Phù Dao. Trong ánh mắt họ ngập
tràn kinh ngạc, xa lạ, tuy không hiểu hết những lời nàng nói, nhưng trái tim
các thiếu nữ nơi đây đều thổn thức râm ran. Các nàng không hiểu Mạnh
Phù Dao muốn nói đến điều gì, nói với ai, chỉ cảm thấy đáy lòng mình
không hiểu vì sao lại trở nên nặng trịch. Sự cảm động khôn kể xiết trào
dâng mãnh liệt, trôi nổi trong lòng, giống như khí lạnh ngưng tụ thành
sương rồi thành băng.

Các nàng cùng nâng ly đưa về phía Mạnh Phù Dao, cao thấp không đều

nhưng rất đỗi chân thành, đồng thanh nói: “Hy vọng huynh ấy sẽ thích.”

Những lời chúc tụng êm tai ngân lên cuồn cuộn như cơn gió nhỏ bất chợt

ùa đến, đôi bàn tay rắn chắc dạn dày sương gió chưa bao giờ run rẩy bỗng
nhiên lại run lên bần bật.

Chiếc ly thủy tinh cầm trong tay suýt nữa đã rơi xuống đất, rượu trong ly

sóng sánh bắn ra ngoài, vương vài giọt trên mu bàn tay hắn rồi nhỏ xuống
nền đất.

Diêu Tấn đứng bên cạnh thấy thế liền vội đưa một chiếc khăn tay cho

Nguyên Chiêu Hủ, hắn nhận lấy rồi dùng chiếc khăn ấy lau mặt bàn sạch sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.