PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 581

Ta đã gặp được huynh.

Nguyên Chiêu Hủ nhìn thẳng vào mắt nàng, ngón tay khẽ khàng mân mê

xung quanh ly rượu, cẩn thận nhẹ nhàng, tựa như đang vuốt ve săn sóc một
vật báu.

“Hôm nay là ngày đoàn viên, ta đã từng tiếc nuối vì bị chia cách, có lẽ

sau này ta mãi mãi vẫn sẽ bị chia cách. Nhưng mà ta thật lòng mong muốn,
có được một ngày như hôm nay, để bù lại những tháng ngày không trọn vẹn
trước đây.”

Nàng khe khẽ cười, trông rất nhẹ nhàng, khó ai có thể phát hiện được

trong đôi mắt nàng lúc ấy ngân ngấn những giọt lệ trong veo.

“Ta muốn mượn cơ hội này để cảm tạ huynh ấy, cảm tạ ông trời đã cho ta

và huynh ấy gặp nhau. Cảm tạ huynh ấy đã giúp đỡ, bảo vệ và che chở ta.
Cảm tạ huynh ấy đã bên ta trong những lúc khó khăn nguy hiểm, làm bạn
cùng ta, hiểu được lòng ta và bao dung ta. Chính vì những điều như thế đã
khiến cho ta cảm thấy được rằng, mình không hoàn toàn xui xẻo, ông trời
cũng không bỏ rơi ta. Nhưng mà, ta cảm thấy rất xấu hổ vì mình đã ích kỉ
đón nhận tất cả những điều ấy, mà không thể hồi đáp lại cho huynh ấy. Nên
hôm nay, ta tổ chức buổi tiệc này và tụ tập nhiều người tới đây, muốn mượn
cơ hội này để cùng các ngươi chúc phúc cho huynh ấy, thể hiện lòng biết
ơn sâu sắc của ta đối với huynh ấy.”

Mọi người ở dưới có người cười, có người lại đăm chiêu suy nghĩ. Mạnh

Phù Dao rũ mi mắt xuống, cảm thấy được ở nơi xa xa có một ánh mắt thâm
trầm mà nóng bỏng đang hướng đến người mình.

Tiếng nói của nàng đột nhiên trầm xuống.

“Ta nghĩ ta muốn cảm tạ huynh ấy, hình như cuộc sống của huynh ấy

cũng rất tịch mịch, tựa như đứng trên lầu cao nhìn về nơi chân trời xa xăm
bất tận, tất thảy đều nhìn thấy nhưng lại không mừng cũng chẳng vui, đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.