PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 637

Ngoài doanh trướng, tướng lĩnh xưng Lão Cáp kia đột nhiên lộn vòng

ngược lại, người còn đương giữa không trung đã gằn giọng hét to: “Có
thích khách đột nhập! Đội cung tiễn tập hợp!”

Nhưng y chưa kịp hét xong đã thấy một bóng áo xanh thẫm mảnh mai

bay ra ngoài, nhanh như gió thoảng, một tay vung lên, người còn cách một
trượng mà ánh đao đã xuyên thẳng vào ngực y.

Ánh đao màu biếc nhuộm xanh khuôn mặt kinh hãi của tướng lĩnh này, y

không kịp bật thốt lời nào, ra sức lùi lại mà vẫn không thoát được lưỡi đao
sắc bén mang theo nội lực “Phá cửu tiêu” của Mạnh Phù Dao.

Một cánh tay của y lặng lẽ bị chém đứt lìa, tích tắc đã lăn tròn trên bụi

đất, nhuộm đỏ đát cát dưới chân.

Khoảng cách quá xa, một đao không thể giết chết kẻ địch, Mạnh Phù

Dao muốn bổ thêm một đao nữa nhưng đã muộn rồi. Tầng tầng lớp lớp
binh sĩ quân Nhung đã rầm rập tiến lên theo sự chỉ huy của lão tướng kia,
tựa như một đang kiến ăn thịt người.

Biển máu, núi đao.

Đây là thời khắc giết chóc, thời khắc thu gặt sinh mệnh, thời khắc máu

thịt hóa thành bùn đất, đây là thời khắc vứt thân xác bỏ.

Đi đến thời khắc này, Mạnh Phù Dao đã buông bỏ hết thảy mọi nghĩ suy,

biến mình thành cỗ máy giết người. Nàng đâm đầu nhảy xuống biển khơi
đầy bóng đao ánh kiếm, ánh đao đen nhánh như những tia chớp liên tục
giáng xuống bầu trời, tựa như Moses rẽ nước biển Đỏ (1), những nơi đi qua
hai bên trái phải trào dâng sóng cuộn màu máu. Giữa những cuộn sóng ấy,
nàng hóa thân thành một vệt màu xanh thẫm truy cầu ánh sáng, rít gào
xuyên qua đám binh sĩ quần áo sặc sỡ mở một đường máu thẳng tắp. Tiến
một bước in hằn một dấu chân đẫm máu, tiến một bước để lại một thi thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.